Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm (Dịch)

Chương 316 - Chương 316: Lý Của Ta (2)

Chương 316: Lý của ta (2) Chương 316: Lý của ta (2)

Lâu Cận Thần ngồi ở trên tháp, kiếm đặt ở trên chiếc bàn thấp trước mặt, hắn nghe Phan Thiếu Du lấy cớ, nhìn hắn ta dùng đủ mọi cách thức, chỉ cảm thấy giống như một con rắn độc đang đi săn, đang quan sát con mồi, đang quan sát mình.

Hắn dung nhập luồng sát khí và lửa giận không ngừng nảy sinh vào trong kiếm khí không ngừng chạy trong kinh mạch, thế sự như lò luyện, nung nấu tâm tính, hắn đưa những lời này vào trong chỗ tinh tế nhất, để nó luyện pháp niệm của khí hải hình thành kiếm khí.

Kể từ khi hắn ở trong ảo giác bí cảnh Cửu Tuyền Quốc kia, sau khi giác ngộ được tâm kiếm xuất phát từ phương pháp khí hải đi qua kinh lạc cũng đã tận tâm tu luyện kiếm khí này, chỉ là nhất thời chưa có cơ hội, mà lúc này hắn kiềm chế sát niệm trong lòng, dung hợp tâm kiếm từ khí hải thành một thể, hóa thành một tia nguyệt sắc chạy trong kinh lạc.

Một tia kiếm khí này, hắn không muốn đưa về trong khí hải, bởi vì hắn cảm thấy đưa lại về trong khí hải thì sẽ lại hóa thành pháp lực một lần nữa, mà chỗ cất chứa có hai nơi, một nơi là tâm hồn, một nơi là phế khiếu, sau khi hắn suy xét thật lâu, vẫn là quyết định cất giấu vào trong phế khiếu.

Bởi vì cất giấu vào trong phế khiếu càng dễ dàng, nên đã thử nghiệm một lần trong ảo cảnh kia, đồng thời pháp môn này vẫn là mới tạo thành, vẫn còn đợi hoàn thiện, mà tâm hồn là nơi nhạy cảm yếu ớt nhất, không thể không thận trọng.

"Nói cách khác, Mạc Trân Trân vẫn còn ở chỗ này của ngươi." Thi Vô Tà nói.

"Đúng vậy." Phan Thiếu Du khẳng định đáp lời, trong lòng hắn ta cũng không e sợ, mặc dù địa vị của Thi Thần Bộ rất cao, nhưng phụ thân của hắn ta cũng không bình thường, có thể nói là cha mẹ hắn ta ở trong kinh nắm một phương, lại giao thiệp rộng rãi, bất kể là từ phương diện quan chức hay mối quan hệ xã hội, hắn ta cũng không e sợ, đương nhiên, có thể không đắc tội đương tất nhiên vẫn là tốt nhất.

"Một khi đã như vậy, sao không mời Mạc Trân Trân kia ra đây, hỏi ý kiến của nàng?" Thi Vô Tà nói.

Phan Thiếu Du mỉm cười nói: "Không vội, Cổ nhị gia đang trên đường tới rồi."

Hắn ta nói tới đây lại dừng một chút, nói: "Mạc Trân Trân là vợ lẽ của Cổ nhị gia, đó là có sự đồng ý của cha nàng, lại không biết Vô Tà huynh lấy loại thân phận nào tới tìm Mạc Trân Trân này đây?"

Lần này, Thi Vô Tà không thể trả lời, hắn đang hết sức suy tư, Lâu Cận Thần bên cạnh đã đáp lời: "Ta là thúc thúc của nàng."

"Ồ, lấy cái gì làm chứng?" Phan Thiếu Du liếc xéo mắt nhìn Lâu Cận Thần, hỏi.

"Mạc Trân Trân tới đây, tự nàng có thể làm chứng." Ánh mắt của Lâu Cận Thần từ nhìn chăm chú kiếm trên bàn ngẩng lên nhìn về phía Phan Thiếu Du, cũng lộ ra một nụ cười nhẹ.

Phan Thiếu Du lại không đáp lại Lâu Cận Thần, mà nhìn về phía Thi Vô Tà, nói: "Vô Tà huynh, bạn của ngươi?"

"Đúng vậy, hắn nói có một vị chất nữ gả cho Cổ nhị gia làm thiếp, lại không tìm thấy người, bèn tìm ta tìm thử xem." Thi Vô Tà cũng không giấu giếm.

"Thế là Vô Tà huynh không đi hỏi Cổ nhị gia đòi người, lại tìm đến cửa của Phan Thiếu Du ta đây?" Khi Phan Thiếu Du nói tới đây, trong ngữ điệu đã có một chút lạnh băng.

"Xem ra, Phan Thiếu Du ta trong lòng Vô Tà huynh đến cùng vẫn là một tiểu bối." Phan Thiếu Du tựa như đang tức giận.

Sắc mặt Thi Vô Tà cũng không có bao nhiêu thay đổi, chỉ mang theo một tia nghiêm trọng nói: "Ngươi và ta quen biết từ nhỏ, gia thế, tính cách của nhau đã biết từ nhỏ rồi, nếu ngươi suy nghĩ như vậy, ta cũng không có lời nào."

"Ha ha ha!" Phan Thiếu Du đột nhiên bật cười, nói: "Vô Tà huynh vẫn thật thà như vậy, Thiếu Du chẳng qua chỉ nói đùa chút, thật ra người bạn này của Vô Tà huynh rất có cá tính, đệ thấy rất thích, không biết là tu hành ở nơi nào?"

"Quán nhỏ nơi rừng núi, không đáng nhắc tới." Lâu Cận Thần nói.

Phan Thiếu Du híp mắt lại, Lâu Cận Thần trả lời như vậy là không có chút kính sợ nào với hắn ta. Trong lòng hắn ta giận dữ, nhìn thoáng qua Thi Vô Tà, đang định mở lời.

Lúc này, bên ngoài có một chuỗi tiếng bước chân mau chóng đi tới, có một người đẩy cửa đi vào, là một người trung niên nhìn có vẻ gầy gò, trên người hắn ta có một vẻ xốc vác, nhưng lại có một luồng hơi thở son phấn quấn quanh trong đó, lúc này có lẽ là do đang phẫn nộ, Lâu Cận Thần giương mắt nhìn hắn ta, một luồng băng giá từ hắn ta ùa vào trong phòng.

"Người nào là Lâu Cận Thần?" Người trung niên này vừa và phòng liền hỏi ngay, sau khi hỏi xong ánh mắt đã dừng ở Lâu Cận Thần.

"Chính là Lâu mỗ." Lâu Cận Thần chậm rãi ôm quyền nói.

"Ngươi đúng là to gan lắm đấy, một tên thất phu rừng rú cũng dám đụng vào thềm Cổ phủ ta!" Cổ Thuận châm chọc nói Lâu Cận Thần đụng chạm thềm đá trước cổng Cổ phủ hắn ta, ý mỉa mai càng sắc bén.

Bình Luận (0)
Comment