Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm (Dịch)

Chương 317 - Chương 317: Lý Của Ta (3)

Chương 317: Lý của ta (3) Chương 317: Lý của ta (3)

Lâu Cận Thần không hề động đậy, chỉ khẽ nâng đầu, nói: "Lâu mỗ xuất thân từ rừng núi, đúng là thất phu, làm việc khó tránh khỏi lỗ mãng, nếu Cổ tướng quân đã đến rồi, chẳng biết có được mời Mạc Trân Trân ra gặp lại không."

Mục tiêu của hắn lần này là để gặp được Mạc Trân Trân, chỉ cần gặp được Mạc Trân Trân, như vậy tất cả đều dễ nói rồi, không muốn vì mau mồm mau miệng nhất thời mà cuối cùng lại không gặp được người.

Ánh mắt của Phan Thiếu Du dao động giữa mọi người, hắn ta phát hiện trên người Lâu Cận Thần này có một loại sắc bén của giang hồ tàn nhẫn, lại tựa như rất có khả năng nhẫn nại.

Giang hồ tàn nhẫn trong lòng hắn ta có chút tính tình nóng nảy, vừa chọc đã bùng nổ, có một số lại tinh ranh, còn có một số thật ra là loại nhu nhược, dính được đại thụ sẽ leo lên cậy quyền, thậm chí có thể bán đứng bất kỳ huynh đệ ngày xưa nào.

"Thiếu Du, mời Mạc Trân Trân đi ra, giáp mặt hỏi thử xem nguyện vọng của bản thân nàng đi, triều ta đã cấm dự trữ nuôi dưỡng nô bộc từ lâu, mỗi người đều là người tự do."

Sau khi Thi Vô Tà nói xong, Phan Thiếu Du nghiêm mặt, hắn ta biết, nếu mình không cho người đi ra, thế thì chỉ sợ sẽ bị Thi Vô Tà bắt được nhược điểm.

Trong lúc tâm tư chợt đổi, hắn ta nhìn thoáng qua Cổ nhị gia, cười nói: "Được, Cổ nhị gia ở đây thì gọi Mạc Trân Trân ra, nhị gia, vợ lẽ của ngài, ngài cần phải quản cho tốt nha."

Cổ nhị gia cười lạnh một tiếng, xem như đồng ý. ...

Mạc Trân Trân và nữ tử tên Sa Sa đang chờ đợi một cách sốt sắng trong phòng.

Sa Sa đột nhiên mở miệng nói: "Trân Trân, nếu như ngươi được cứ ra ngoài, có thể... Có thể giúp ta truyền tin tới Lang Gia Sơn, ta vốn đơn thuần là tu sĩ trong Lang Gia Quan của Lang Gia Sơn xuống núi du lịch tới Càn Kinh, lại không cẩn thận bị Phan Thiếu Du hạ thạch cổ, không thể không khuất nhục ở đây."

"Sa Sa tỷ, ngươi cảm thấy thật là có người tới tìm ta sao?" Mạc Trân Trân bất an hỏi.

"Ta không biết, phụ thân của Phan Thiếu Du là Ứng Thiên Lệnh, gia tộc này rất có thế lực trong Càn Kinh, cho dù người nọ đúng là tới tìm ngươi, cũng không chắc có thể đưa ngươi đi được, nhưng mà hy vọng có thể có hy vọng biết đâu." Sa Sa nói như thật.

"Ta không biết có thể giúp ngươi hay không, nhưng nếu ta đi ra ngoài được, nhất định sẽ giúp ngươi truyền tin đến Lang Gia Sơn." Mạc Trân Trân nghiêm túc nói.

Đúng lúc này, bên ngoài có một giọng nói hô: "Mạc Trân Trân, ngươi sắp xếp một chút, theo ta đi gặp công tử."

Mạc Trân Trân nhìn Sa Sa, nàng nhìn thấy vẻ ngạc nhiên lẫn vui mừng xuất hiện trong mắt Sa Sa.

Sa Sa gắt gao nắm lấy tay Mạc Trân Trân, một câu cũng không nói, nhưng Mạc Trân Trân lại biết ý tứ của nàng.

"Mạc Trân Trân, có nghe hay không!" Người bên ngoài lại hỏi lần nữa.

"Nghe thấy rồi, Diệp tỷ tỷ." Mạc Trân Trân vội vã nói, trong cả biệt quán Hồng Diệp, chủ yếu có hai người đang quản lý, trước là một người là Hồng tỷ tỷ, sau là một Diệp tỷ tỷ.

Diệp tỷ tỷ khá là ôn hòa, nhưng Mạc Trân Trân rất rõ ràng, nàng là trợ thủ đắc lực của Phan Thiếu Du, nàng trung thành với Phan Thiếu Du.

Lúc Mạc Trân Trân đi theo Diệp tỷ tỷ đi về phía trước, Diệp tỷ tỷ mở lời nói: "Trân Trân, ngươi hẳn là biết thân phận của công tử, ở trong này, công tử muốn ai sống, người đó có thể sống, muốn ai chết thì người đó phải chết, ngươi đến lúc đó đừng nói lời sai lầm, một số giang hồ nhân sĩ cho rằng tìm người trung gian hỗ trợ, có thể khiến công tử kiêng dè, đây là ý nghĩ hão huyền."

"Người trong giang hồ không hiểu được sự ghê gớm của nơi này, ngươi hẳn là rất rõ ràng." Vị Diệp tỷ tỷ này dùng giọng điệu dịu dàng nhất đe dọa Mạc Trân Trân, trong lòng nàng từ đó có thể xác định được, quả thật là có người đến tìm mình.

Nhưng mà trong lòng lại cũng hoảng loạn bất an, dù sao thì theo như lời Diệp tỷ tỷ cũng là sự thật.

Nàng đi theo Diệp tỷ tỷ đi vào một căn phòng ấm áp, mắt đầu tiên là nhìn thấy Phan Thiếu Du, tên ác quỷ này, cho dù nàng hóa thành tro cũng nhớ kỹ, người thứ hai nhìn thấy là Cổ Thuận, người mang đến khiếp sợ và tuyệt vọng cho nàng và là người đã đẩy nàng vào vực sâu.

Tiếp theo, nàng nhìn thấy một vị quý công tử mặc áo trắng, mặt hơi bệnh trắng bệch, nhưng ánh mắt lại không yếu đuối, ngược lại có một loại uy nghiêm nhìn thấu hết thảy.

Cuối cùng, ánh mắt của nàng dừng ở một nam tử mặc đồ xám đen, tóc được buộc gọn gàng, có bộ ria mép trên môi, mắt đẹp có thần lại sâu sắc.

Nàng vừa thấy người này liền biến hắn đến từ giang hồ, bởi vì nàng thấy được vẻ sương gió, thấy được loại bất kham trên người hắn, còn có, nàng cảm nhận được tính cách hoang dã nơi hắn.

Tính cách hoang dã nơi Lâu Cận Thần, người khác đương nhiên cũng thấy được, nhưng Phan Thiếu Du lại không cảm thấy là Lâu Cận Thần dám giương oai ở chỗ hắn ta.

Bình Luận (0)
Comment