"Mạc Trân Trân, ngươi gặp được phu quân rồi, cũng không biết hành lễ sao?" Cổ Thuận cau mày nói.
"Thời điểm lúc hai năm trước ngươi tống ta đi thì đã không còn là phu quân của ta nữa." Mạc Trân Trân lạnh lùng nói.
Phan Thiếu Du nhíu mày lại, híp mắt nhìn Mạc Trân Trân, nói: "Mạc Trân Trân, ngươi có thể sống đến bây giờ cũng không phải là vì tư sắc của ngươi, mà là vì ngươi là thiếp thất của Cổ nhị gia."
Mạc Trân Trân vừa bị khí thế này ép đã không nói được lời nào nữa.
"Ha ha!" Đột nhiên có một tiếng cười lạnh, chính là do Lâu Cận Thần phát ra, phá vỡ khí thế đè ép người này của hắn ta, Mạc Trân Trân chỉ cảm thấy người nhẹ bẫng, trong lòng dâng lên một niềm hy vọng.
Thi Vô Tà nhân cơ hội nói: "Thiếu Du, Mạc Trân Trân này để ta đưa đi, thế nào?"
"Vô Tà công tử, hôm nay e là không phải chuyện về một nữ nhân nữa, mà là người bạn mà ngươi dẫn tới này hình như nổi sát tâm với ta." Phan Thiếu Du nhìn chằm chằm Lâu Cận Thần nói.
Lâu Cận Thần lại không nhìn hắn ta, mà nhìn về phía Mạc Trân Trân, hỏi: "Ngươi là Mạc Trân Trân nhỉ?"
"Phải." Mạc Trân Trân trả lời.
"Cha ngươi tên là gì?" Lâu Cận Thần hỏi.
"Mạc Không Tu." Mạc Trân Trân nói.
"Tốt, phụ thân ngươi và ta có tình kết nghĩa, nữ nhi của ông cũng chính là chất nữ của ta." Lâu Cận Thần thật ra cũng không lớn hơn bao nhiêu so với nàng, nhưng mà lại có vai vế.
Mạc Trân Trân vừa nghe thấy lời Lâu Cận Thần nói, liền biết phụ thân mình đã chết, trong mắt trào ra nước mắt, chậm rãi quỳ xuống, miệng nói: "Thì ra là thúc thúc đã đến, Trân Trân cầu xin thúc thúc đưa ta thoát ra khỏi nơi bể khổ địa ngục này."
Lâu Cận Thần không trả lời ngay, mà ôn hòa nói: "Ngươi tạm đứng dậy đã."
Trong lòng Mạc Trân Trân không nghe thấy Lâu Cận Thần đồng ý, trong lòng trùng hẳn xuống, giống như bóng tối đang chồng chất đè về phía nàng.
Nàng đứng lên, thấy Lâu Cận Thần cầm lấy kiếm trên bàn, cũng cùng đứng dậy.
Lâu Cận Thần đứng trên tháp, kiếm chống lên cái bàn thấp, hơi híp mắt, cằm hơi hếch lên nói: "Nữ tử này là chất nữ của ta, ta là nghĩa thúc của nàng, hai vị đều đã nghe thấy rồi, ta muốn đưa nàng rời đi, còn muốn cản trở ta à?"
Cổ Thuận phẫn nộ đập bàn, cái bàn "ầm" một tiếng, vỡ tan thành bốn mảnh.
"Cô hồn dã quỷ đến từ nơi nào, dám giương oai diễu võ ở đây, nói cho ngươi biết, trong kinh thành này, bảo ngươi quỳ là phải ngoan ngoãn quỳ cho ta!" Cổ Thuận chỉ vào Lâu Cận Thần, ngồi tít trên cao mà giận dữ nói.
Giọng nói của hắn ta vang vọng cả tiểu viện, những người khác trong biệt quán Hồng Diệp cũng đều nghe thấy, cả đám đều nhô đầu ra hóng hớt.
Lâu Cận Thần không lớn tiếng nhiều, chỉ lạnh lùng nói: "Cổ tướng quân có thể có bản lĩnh này, nhưng mà Lâu mỗ hành tẩu giang hồ nhiều năm, cũng biết một đạo lý, trong phạm vi mười bước, bất kể là vương hầu võ tướng, hay là yêu ma quỷ quái, Lâu mỗ dùng kiếm thử thì đều là hạng đầu muốn lấy là lấy!"
Giọng của hắn không lớn, lại xuyên qua ngoài cửa sổ, một luồng sát khí lạnh lẽo đột nhiên nảy sinh, thế mà khiến cho cái lạnh của mùa đông trở nên càng dày đặc hơn, thấm vào trong tâm trí.
Ai? Ai dám nói lời như vậy trong này!
Cổ tướng quân? Vị Cổ nhị gia của Cổ phủ, Phan công tử cũng ở bên trong?
Sát khí cuộn lên, đây là muốn giết người!
Cổ Thuận chỉ cảm thấy một sự sắc bén đang đè ép trên người mình, ánh mắt hắn ta không khỏi nhìn thanh kiếm trong tay Lâu Cận Thần.
Trong nháy mắt này, lòng hắn thế mà phát lạnh, nhìn Lâu Cận Thần đứng ở nơi cao cao kia, khẽ nâng cằm, híp mắt, giống như không nhìn ai cả, lại như đều thu hết mọi động tác mọi vẻ mặt của mọi người vào trong mắt, hắn ta vốn dĩ đến miệng cũng không dám thốt ra lời nào.
Bên kia, Phan Thiếu Du đột nhiên cũng không dám động đậy, hắn ta cảm thấy có một thanh kiếm vô hình đang đâm ở giữa trán mình, đè lên cổ họng mình.
Trong toàn bộ căn phòng, không chỗ nào là không có kiếm ý, lúc nào cũng có thể đòi mạng.
Sự tự tin và ngạo mạn vốn có của hắn ta vào giờ phút này đã tan thành mây khói.
Cảm giác này giống như người đang sưởi ấm trong nhà với bếp than, ăn no mặc ấm, cười nhạo người đang co ro trong gió lạnh, nhưng khi gió lạnh tràn vào nhà, bọn họ mới biết được, bản thân mình vốn dĩ chẳng qua cũng chỉ thế mà thôi.
Phan Thiếu Du cắn răng, muốn phản kháng, nhưng sát khí thấu vào linh hồn kia lại như đang nói cho hắn ta biết, động đậy là chết.
Hắn ta ngồi ở đó không dám lên tiếng.
Lâu Cận Thần nói tiếp: "Vô Tà công tử, xin hãy đưa chất nữ của ta tới nơi này, nếu như không đến được, thì xin hãy đưa nàng ra khỏi thành, ta khắc ghi ân tình này của Vô Tà công tử."
Lâu Cận Thần lấy một phong thư ra khỏi ngực, ném tới, Thi Vô Tà nhận lấy, hắn biết, chuyện đã đến tận đây thì chỉ có thể như vậy thôi.