Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm (Dịch)

Chương 319 - Chương 319: Lẻn Vào (2)

Chương 319: Lẻn vào (2) Chương 319: Lẻn vào (2)

Phong thư này của Lâu Cận Thần là Quan Chủ đưa hắn, xem như là thư giới thiệu, dựa vào thư này có thể gặp cấp cao của Ngũ Tạng Thần Giáo, về phần là ai thì Quan Chủ cũng không nói.

Lâu Cận Thần hy vọng Thi Vô Tà có thể giúp hắn đưa người tới được chỗ đó, hắn tin rằng, Ngũ Tạng Thần Giáo ở tổng đàn trong kinh thành không phải nơi mà người nào cũng có thể tùy tiện xông vào.

Hơn nữa hắn cũng tin tưởng Quan Chủ, Quan Chủ từng nói mấy lần, đến kinh thành nhất định phải đến điện Ngũ Tạng, hắn tin tưởng, phong thư này nhất định có thể vào được điện Ngũ Tạng.

Mạc Trân Trân kể từ khi Lâu Cận Thần bảo nàng đứng lên, tâm trạng cả người đã trở nên kích động, mãi đến khi nàng nghe thấy một câu kia của Lâu cận Thần: "Lâu mỗ dùng kiếm thử thì đều là hạng đầu muốn lấy là lấy!"

Tim nàng cũng phải đập thình thịch, nàng cho rằng hai người Cổ Thuận và Phan Thiếu Du nhất định sẽ không kiềm chế được, chiến đấu một trận căng thẳng, nhưng nàng lại phát hiện hai người đều không lên tiếng, nàng nhìn qua, phát hiện hai người đều đang nhìn chằm chằm Lâu Cận Thần, lại đều không nhúc nhích.

Thi Vô Tà đi tới nói: "Đi thôi."

Mạc Trân Trân bừng tỉnh lại mới nghĩ đến, hai người này thế mà lại bị huynh đệ kết nghĩa của phụ thân mình làm cho khiếp sợ đến đờ ra rồi.

Nàng ở kinh thành lâu như vậy, chưa bao giờ gặp được nhân vật như thế, mà giáp mặt áp đảo tới mức một vị tướng quân nhị phẩm đương triều và một vị con của Lệnh Duẫn không dám động đậy một li.

Sau nghe nghe thấy lời của Thi Vô Tà, nàng vội vàng nói: "Ta còn có hai đứa con."

Lời này của nàng khiến ngay cả Lâu Cận Thần cũng hơi bất ngờ, hắn nghĩ Mạc Trân Trân có lẽ sẽ có một đứa con, lại không ngờ rằng nàng thế mà có hai đứa rồi.

"Thế chúng ta đi đón con của ngươi." Thi Vô Tà cũng không phải hạng người nhát gan, việc đã tới nước này, không cần phải kiêng dè người khác nữa, hắn chỉ hy vọng Lâu Cận Thần đừng giết người, bởi vì ở trước mắt bao người ở đây mà giết người, thành Càn Kinh chắc chắn sẽ rúng động.

Lâu Cận Thần biết trì hoãn sẽ xảy ra chuyện, nếu như muốn đi đón đứa nhỏ, như thế cũng rất khả năng sẽ có biến số, vì thế mở lời nói: "Người ở bên ngoài nghe đây, không có mệnh lệnh của chủ tử các ngươi, nếu như tự tiện làm chủ, các ngươi sẽ hại cái mạng của các chủ tử của các ngươi đấy."

Lời của hắn làm cho động tác muốn xông vào những người ở quán lập tức cứng đờ, trong toàn bộ biệt quán, đương nhiên không phải chỉ có những tỷ muội bị khống chế, còn có nhân viên hộ vệ, bọn họ ai nấy cũng đều phụ thuộc vào nhân sĩ giang hồ của Phan Thiếu Du, hoặc là người trong môn phái nhỏ nào đó.

Vốn dĩ còn muốn dùng pháp thuật của bản thân xông vào, giờ đây nghe thấy lời của Lâu Cận Thần mà lại không nghe thấy Phan Thiếu Du và Cổ Thuận lên tiếng, cả đám bèn không động đậy nữa...

Mạc Trân Trân chạy chậm tới chỗ ở của mình, trong phòng của nàng, Sa Sa đang giúp nàng bế con, trên giường còn có một đứa lớn đang ngủ, nàng vội vã đi vào ôm lấy.

"Sa Sa tỷ, hay là ngươi cùng đi luôn với ta bây giờ đi." Mạc Trân Trân gấp gáp nói.

Nữ tử tên là Sa Sa kia nghĩ cũng không cần nghĩ đã đáp: "Được."

Nàng hỗ trợ ôm đứa nhỏ của Mạc Trân Trân, sít sao đi theo.

"Diệp tỷ tỷ" xuất hiện ở đầu đường phía trước, nhìn các nàng lạnh giọng nói: "Trân Trân, Sa Sa, các ngươi phải biết rằng, trong cơ thể của các ngươi có thạch cổ, hôm nay mà rời đi, ngày mai vẫn phải ngoan ngoãn trở về, bây giờ quay lại chỗ ở của mình, ta có thể coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra."

Mạc Trân Trân và nữ tử tên Sa Sa cắn chặt răng, không kêu một tiếng mà gắt gao đi theo Thi Vô Tà.

Sau khi ra khỏi biệt quán Hồng Diệp, Thi Vô Tà mở thư ra, liếc mắt một cái liền biết đây là một phong thư giới thiệu, hắn hiểu rõ Lâu Cận Thần muốn bảo mình giúp đỡ đưa các nàng tới điện Ngũ Tạng.

Hắn biết, Ngũ Tạng Thần Giáo cũng có thế lực không nhỏ ở kinh thành, giáo chủ bí ẩn này không đơn giản, vì thế dẫn theo hai người rảo bước nhanh mà đi.

Sau khi Thi Vô Tà dẫn người rời khỏi, trong cả biệt quán Hồng Diệp chỉ còn lại Lâu Cận Thần, hắn vẫn đứng ở đó chặn Phan Thiếu Du và Cổ Thuận, mà người ở bên ngoài cũng bị cản lại.

Phan Thiếu Du rốt cuộc cũng hoàn hồn lại khỏi sự kinh hãi trước sát khí kia, trên mặt lộ một nụ cười tàn nhẫn nói: "Ta không tin ngươi dám giết người trong này!"

Lâu Cận Thần còn chưa nói gì, Cổ Thuận đã nói: "Những người các ngươi đã quen với mấy trò chó cùng dứt giậu, ta chính là tướng quân nhị phẩm của triều đình, ngươi thử giết xem!"

Lâu Cận Thần cười nói: "Ha ha, đường đường là tướng quân tặng thiếp thất của mình cho người, thế mà lại không biết thẹn, nếu như Cổ Hầu sống lại biết có hậu nhân như thế thì sẽ nghĩ thế nào? Nếu là ta, ta nhất định phải bóp chết cái tên con cháu chẳng ra gì như ngươi."

Bình Luận (0)
Comment