Mặt Cổ Thuận như gan heo, chuyện này đối với hắn ta không coi là gì, một nữ tử giang hồ, con gái của tán tu, bò lên dâng tặng nữ nhi cho mình thì coi là cái thá gì chứ, cũng không phải phu nhân cưới hỏi đàng hoàng.
Cho nên trong lòng chưa bao từng từng để ý tới Mạc Trân Trân, mặc dù nàng mang thai đứa nhỏ của mình, nhưng hắn ta cũng không cần, sau khi Phan Thiếu Du bày tỏ ở đây có người thích phu nhân vừa mới sinh con có sữa, hỏi xin hắn ta, hắn ta không do dự mà đã tống tặng luôn, đối với hắn mà nói, dùng một nữ nhân đổi lấy tình hữu nghị với Phan Thiếu Du là rất đáng giá.
Hắn ta tuy là tướng quân nhị phẩm, là nhị gia của Cổ phủ, nhưng mà lại không có thực quyền, mà Phan Thiếu Du là con của Ứng Thiên Lệnh Duẫn, rất có sức mạnh, hắn lại muốn đến chơi trong biệt quán Hồng Diệp này, bèn tặng luôn Mạc Trân Trân.
Hắn ta không thèm để ý là một chuyện, nhưng mà bị người ta nói như vậy trước mặt mọi người lại cảm thấy bị sỉ nhục vô cùng.
Lâu Cận Thần lại nhìn về phía Phan Thiếu Du nói: "Ta ở giang hồ đã lâu, thường nghe người ta nói kinh thành chính là nơi anh kiệt thiên hạ hội tụ, hôm nay anh kiệt không thấy, dạng người dâm tà thế mà lại gặp một đôi, cái loại ngươi lấy việc ức hiếp nữ nhân làm niềm vui, còn xưng công tử cái gì, còn là con của Lệnh Duẫn cái gì, nhân vật như vậy trong mấy năm ta hành tẩu giang hồ đến bây giờ đều tiện tay chặt đầu treo dưới hiên, tên họ cũng không xứng để ta thèm biết."
Phan Thiếu Du giận dữ đến nỗi mắt cũng sắp lồi cả ra, cắn chặt răng nói: "Sỉ nhục ta quá đáng, ta phải giết ngươi!"
"Ha ha ha ha!" Lâu Cận Thần cười to nói: "Hôm nay ta ra khỏi thành, đi xa vạn dặm, ngươi giết ta thế nào đây? Ngươi chỉ dám rúc ở đây ức hiếp kẻ yếu, làm nhục nữ tử mà thôi! Ngươi có cái bản lĩnh gì, là có thể trấn giữ biên cương, hay là có thể khai thổ lập quốc? Có thể thâu tóm yêu quái núi sông, hay là có thể xua đuổi quỷ quái chống lại thần linh? Ngươi chẳng qua chỉ mượn quyền lực của phụ thân ngươi làm chút việc của bè lũ xu nịnh, cho nên ngươi cũng chỉ là một tên xu nịnh, dạng như ngươi cũng xứng xưng là công tử?"
"Phàm phu tục tử của cả thiên hạ đều trên cả ngươi!"
Lâu Cận Thần mắng đến trong lẫn ngoài phòng đều im lặng, Lâu Cận Thần tiếp tục nói: "Ngươi nói ngươi muốn giết ta, nhưng ta ở trong này ngươi lại không dám động tay, một tên tham sống sợ chết mà thôi, vừa nãy ngồi ở kia còn ngông cuồng tự nhận là có khí phách, ta xem ngươi thì thấy ngươi càng giống kỹ nữ trong hẻm làm bộ làm tịch dụ kiếm của ta thử độ cứng của cổ ngươi, mày bán đầu của mày hả?"
Lời này cả trong lẫn ngoài phòng đều nghe thấy, yên tĩnh như châm rơi cũng thấy.
Phan Thiếu Du vô cùng phẫn nộ, hắn ta muốn ra tay, lại bừng tỉnh, Lâu Cận Thần này rất có khả năng dụ mình ra tay, sau đó giết lại mình.
Hắn ta rốt cuộc nhịn xuống, đè nén lửa giận trong lòng nói: "Để ngươi to mồm trước đã, lát nữa sẽ là lúc ngươi cầu xin tha thứ."
Lâu Cận Thần lại ha hả cười to, đột nhiên phất ống tay áo, một trận cuồng phong nổi lên, thổi bay nóc nhà, người cũng theo đó bay đi, thẳng lên trời cao, chân đạp hư không, người như người cá vậy, bay vọt về hướng ngoài thành.
Vừa rời đi, còn vừa cười to nói: "Công tử kinh thành, tướng quân, chẳng qua chỉ thế thôi, ta đi đây!"
Giờ đang là ban đêm, giọng nói bất ngờ vang lên khiến cho rất nhiều người ngơ ngác không biết làm sao.
Lâu Cận Thần ra khỏi thành, đáp xuống ở đầu tường thành, đưa mắt nhìn thủ vệ ở cổng thành một cái, rồi lại vọt lên, bay thẳng ra hướng ngoài thành.
Sau khi hắn rời khỏi, thật ra đã khiến cho cả kinh thành rơi vào chấn động, đã rất nhiều năm rồi không có ai dám phách lối bay ở đầu tường thành như vậy.
Lâu Cận Thần lại cũng không đi xa, sau khi xác định không có người đi theo mình, hắn ẩn thân, lại đi vào trong thành lần nữa.
Phan Thiếu Du, Cổ Thuận là kẻ ác độc ở trần gian như vậy.
Trên thế gian có rất nhiều cái đẹp, mà trong đó cái ác gặp là phải cắt bỏ.
Phan Thiếu Du đã quăng hết toàn bộ đồ trong phòng, hắn ta không ngờ rằng phi đằng chi thuật của Lâu Cận Thần lại có thể nhanh như vậy, mà nhóm đại tu trong thành cũng đều không ra tay, tùy ý để hắn bay ra khỏi thành, lúc đó hắn ta mới phát hiện, mình ở trước mặt loại đại tu sĩ xuất thân từ giang hồ này chẳng là cái gì cả.
Hắn ta đang mắng người, mắng những thuộc hạ mình tiếp nhận vô dụng, mắng người phụ thân mình phái tới vô dụng.
"Điều tra cho ta, tra xem tiện nhân Mạc Trân Trân kia chạy trốn đi đâu, tìm được rồi, ta sẽ lột da nàng ta ra..."
"Vâng, công tử." Một người cường tráng trong phòng nói.
"Đừng gọi ta là công tử nữa!" Phan Thiếu Du nghe xong lại bổ sung thêm một câu, sau khi bị Lâu Cận Thần mắng xong, bây giờ hắn ta nghe thấy hai chữ công tử là khó chịu.