"Vâng." Đối phương không gọi công tử nữa, xoay người rời khỏi phòng, cũng chậm rãi đóng cửa lại.
Ánh đèn trong phòng nhấp nháy, tựa như tâm trạng của hắn ta, lúc lên lúc xuống.
Hắn ta như thế nào cũng không ngờ rằng mình sẽ bị một người một kiếm ép cho không dám nhúc nhích ở trong phòng, nhớ tới cảm giác này là cảm thấy vô cùng mất mặt, hắn ta cảm thấy ánh mắt của người khác nhìn mình đều mang theo trào phúng.
Hắn ta không khỏi nghĩ, nếu như lại gặp phải loại tình huống này, bất kể như thế nào cũng phải liều chết chiến một trận.
"Phan công tử, lửa giận lớn quá nhỉ."
Trong căn phòng yên tĩnh bất thình lình có giọng nói vang lên.
Tim Phan Thiếu Du chợt thót, xung quanh một người cũng không có, nhưng giọng nói này lại rõ ràng như thế.
Có người lẻn vào phòng?
"Là ai?" Trên tay Phan Thiếu Du đã giữ một viên đá Phi Hoàng, đây là thạch cổ mà hắn ta tế luyện từ nhỏ.
"Ta tới để cho ngươi một cơ hội." Trong hư không có một bóng người hiện ra.
"Là ngươi!" Ngươi vẫn dám trở lại?" Phan Thiếu Du kinh ngạc nói, rồi ngay lập tức tỉnh ngộ nói: "Ngươi tới giết ta?"
"Phan công tử sáng suốt, gặp chuyện mà nhanh trí, vừa nhìn đã thấu tỏ, đáng tiếc, ta thấy cái đầu của ngươi xấu quá, ta muốn loại bỏ nó để không làm ô nhiễm thế gian tươi đẹp này, chắc Phan công tử không đến mức để ta tay không mà về chứ." Lâu Cận Thần cười nói.
"Ngươi dám giết ta? Ta chính là con của Lệnh Duẫn! Nơi đây là Càn Kinh, ngươi dám giết ta?" Giọng của Phan Thiếu Du rất lớn, ý đồ gọi người bên ngoài dậy, nhưng mà hắn ta phát hiện âm thanh của mình giống như chỉ có thể ở trong phòng này, bị một sức mạnh bao vây lại.
Lâu Cận Thần nở nụ cười, Phan Thiếu Du chỉ cảm thấy Lâu Cận Thần cười đến lạnh lẽo, nếu như lúc trước có người cười với hắn ta như vậy, hắn ta nhất định sẽ cắt mặt của người đó, mà hiện tại hắn ta chỉ cảm thấy hoảng sợ.
"Phan công tử nói đùa, ta giết ngươi như giết một con chó, có gì mà không dám?" Lời mà Lâu Cận Thần nói lúc này lại như là chân lý vậy.
Trong lòng Phan Thiếu Du đang phẫn nộ.
Hắn ta từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ từng chịu nặng lời, chưa từng chịu vũ nhục như thế!
Trong tai hắn ta lại nghe thấy Lâu Cận Thần nói: "Nghe nói Hoạn Thạch Linh chi pháp gia truyền của ngươi khá là huyền diệu, sao không thi triển một chút."
Phan Thiếu Du rốt cuộc không chịu đựng được nữa, duỗi tay lên, đá Phi Hoàng trong tay văng ra, một ánh linh quang úa vàng bay trong hư không, sinh ra một cái bóng màu vàng, lại có tiếng vo ve rơi xuống chỗ Lâu Cận Thần.
Đồng thời trong các góc phòng có vô số đá bay ra, hóa thành từng điểm linh quang, tựa như vật sống vậy, tảng đá mọc ra hai cánh như châu chấu, vô cùng quỷ dị, như thật như ảo.
Trước mắt lóa đến choáng váng, không thể nhìn rõ.
Phan Thiếu Du dốc hết toàn lực, hắn ta chỉ cảm thấy chưa bao giờ thông thuận như vậy, mười phần pháp lực vốn có trong áp lực khôn cùng thế mà đã xuất hết mười phần.
Giờ đây, hắn ta cảm nhận được hy vọng chiến thắng, hắn ta cảm thấy chỉ cần mình đánh vỡ được phong tỏa mà Lâu Cận Thần giăng trong phòng này, sau đó tiếng của hắn ta sẽ truyền ra được, như thế thì thuộc hạ của hắn ta có thể tới cứu hắn ta.
Chỉ là, những thuộc ha kia có thể cứu được mình không? Lúc hắn ta đang hoài nghi trong lòng thì đã thấy kiếm của Lâu Cận Thần ra khỏi vỏ trong nháy mắt, hắn ta thấy Lâu Cận Thần đâm ra một mảng kiếm quang mịt mù, những viên đá Phi Hoàng cực kỳ cứng rắn linh hoạt mà hắn ta thả ra đã tan thành một mảng cát bụi với tốc độ cực nhanh.
Phan Thiếu Du chỉ cảm thấy linh hồn của mình đang đau đớn, hắn ta hoảng sợ lùi lại, tai lại nghe thấy một tiếng cười khẽ, cùng với một giọng nói chế giễu: "Chẳng qua cũng chỉ thế thôi."
Vừa dứt lời, hắn ta còn chưa kịp có ý nghĩ gì khác thì một tia kiếm quang đã ánh vào mắt, đâm vào giữa trán hắn ta.
Kiếm phong lạnh như băng phá vỡ đầu của hắn ta, hắn ta cảm nhận được đau đớn đến tận xương, cơn khủng hoảng bao phủ lấy hắn ta.
Hết thảy trong quá khứ vụt qua rất nhanh, cuối cùng hình ảnh dừng lại ở kiếm hoa của Lâu Cận Thần, kiếm thu trở vào bao, sau đó xoay người, từng bước từng bước biến mất trong hư không.
Đèn đuốc trong lòng dường như mau chóng vụt tắt, hắn ta rơi vào bóng tối và tĩnh mịch vô cùng tận.
"Ầm!"
Người ngã xuống mặt đất, lại lặng yên không một tiếng động.
Bên ngoài có người, thấy cửa mở hé, lại không có người đi ra, nhưng không có ai đi qua xem, bởi vì chủ tử của bọn họ đang tức giận, một hồi lâu sau, có người cảm thấy bên trong quá im lặng, bèn lén lút đi tới cạnh cửa nhìn, vừa nhìn đã thấy giữa một đám đồ mảnh sứ tan tành hỗn độn, có một người nằm úp sấp ở mặt đất, máu tươi chảy đầy đất.
"A!"
Tiếng thét chói tai dẫn tới một loạt tiếng bước chân dồn dập, có người chạy nhanh như bay vào, lại chạy như bay đi.
"Mau, công tử xảy ra chuyện rồi!"