Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm (Dịch)

Chương 322 - Chương 322: Thân Phận (2)

Chương 322: Thân phận (2) Chương 322: Thân phận (2)

Lâu Cận Thần ẩn thân đi vào trong thành Càn Kinh.

Loại người như Cổ Thuận, Lâu Cận Thần ghét cay ghét đắng, hắn ta đẩy một người tín nhiệm hắn ta nhất xuống vực sâu, là kẻ tàn nhẫn cùng cực.

Thời gian tiếp xúc lâu như vậy, khí tức của Cổ Thuận đã bị hắn bắt được, hắn dùng tâm niệm chi pháp cảm nhận nó từ xa, dùng tâm cảm nhận nó, nhìn thấy bằng mắt, là tâm nhãn.

Thuận theo một tia cảm ứng trong nơi tối tăm mù mịt mà tìm kiếm đối phương.

Hắn vốn không biết đường, lại rẽ trái quẹo phải trong Càn Kinh, một đường áp sát tới Cổ Thuận.

Dọc đường gặp mấy nhóm người, có vệ quân tuần tra thành, có sai dịch, có người điểm canh, còn có người dọn dẹp các loại rác rưởi đồ ăn thừa ban đêm.

Dưới ban ngày phồn hoa, buổi tối cũng có một nhóm người đang bảo đảm vận hành tòa thành lớn này bình thường, nếu không thì không đến mấy ngày, tòa thành này đã không còn người ở nữa.

Lâu Cận Thần đi cả một đường, tới trước một dãy nhà thì dừng lại, nhà ở đây không được tốt lắm, các dãy nhà đều được nối với nhau bằng một bức tường chung, khoảng cách giữa hai dãy nhà cũng gần, Lâu Cận Thần có thể khẳng định, dựa vào thân phận tướng quân nhị phẩm của Cổ Thuận, hắn ta không có khả năng ở lại chỗ này, cho dù là hắn ta nuôi một vợ lẽ cũng không có khả năng nuôi ở kiểu chỗ thế này.

Loại người có địa vị như hắn ta, cho dù là nhất thời kẹt tiền cũng không có khả năng tới nơi này.

Thế hắn ta tới nơi này làm gì?

Không để ý nhiều được như vậy, hắn ta tới để giết người, không phải đến tra án, càng không phải để tình coi việc riêng của người khác.

Hắn đi tới ngoài cửa, cẩn thận cảm nhận, bên trong hình như chỉ có một mình hắn, nhưng lại có tiếng bước chân qua lại mơ hồ, tựa như tâm trạng không tốt lắm.

Lâu Cận Thần nhìn trái nhìn phải, loại nhà ở này, cửa sổ chẳng những cao, hơn nữa còn nhỏ, chỉ có mèo mới có thể đi vào, mà căn nhà này chỉ có hai cửa ở trước sau.

Hắn đi đến cửa sau của ngôi nhà, gõ cửa.

Tiếng bước chân trong phòng lập tức dừng lại, hắn đi tới chỗ cửa sau, kéo chốt cửa.

Cửa vừa mở ra đã lộ ra một khuôn mặt khá quyến rũ, tuy cằm có một chòm râu đen, nhưng mà từ đường nét khuôn mặt có thể thấy khi trẻ khá là anh tuấn, đồng thời lại mang theo mấy phần hơi thở son phấn, đây đúng là Cổ phủ nhị gia Cổ Thuận,

Hắn ta kéo mở cửa nhìn ra ngoài.

"Rít!"

Một luồng quang mang sáng lóa như tuyết lao thẳng vào mặt hắn ta.

Cổ Thuận vừa căng thẳng trong lòng đã vội vàng lui về sau, kiếm quang theo sát đâm vào trong cửa.

"Cạch" Cửa bị đóng lại.

Thân hình của Lâu Cận Thần hiện ra, Cổ Thuận đang lui vào phòng tay cầm kiếm, lúc thấy rõ là Lâu Cận Thần, kinh ngạc nói: "Ngươi dám quay lại, còn tìm tới nơi này!"

"Cổ nhị gia cũng biết đấy, những tên giang hồ như chúng ta lỗ mãng không biết cái gì là kiên nhẫn, như ngươi là ác quả trên nhân gian phải cắt bỏ sớm."

"Ngươi muốn giết ta, ngươi có biết nơi này là đâu không?" Cổ Thuận hơi kinh hãi hỏi, hắn ta tuy là tướng quân nhị phẩm, cũng đã tới đệ tam cảnh, thậm chí tu được cột mốc quan trọng trong võ đạo là gân cốt tề minh, nhưng mà hắn ta lại hoàn toàn chưa từng có cuộc chiến sinh tử thật sự với ai.

"Nghe nói Cổ tướng quân gia truyền võ đạo, chính là độc nhất vô nhị Càn Kinh, tổ tiên nhà họ Cổ từng một thương đâm tới ba ngàn dặm, dưới thương có không ít kẻ địch, bây giờ gặp Cổ tướng quân không mang theo thương mà lại cầm kiếm thế này, nghĩ rằng chắc hẳn nhà họ Cổ đã có thể làm được thương nhập kiếm rồi, Lâu mỗ xưa nay thích kiếm, nay có may mắn được thấy, thật là may mắn."

Lâu Cận Thần nói đến đoạn này, kiếm trong tay đã giơ lên, mũi kiếm trỏ vào Cổ Thuận.

Cổ Thuận hít sâu một hơi, tay đặt lên chuôi kiếm nói: "Tuy ngươi xuất thân từ giang hồ mà đã có kiếm nghệ đáng gờm đầy mình, sao không chọn một nhánh cây lớn mà tựa vào, còn hơn là du tẩu giang hồ ăn gió nằm sương, tương lai có được công lao sự nghiệp, kết hôn với con gái nhà thế gia, sinh con dưỡng cái, thành lập gia tộc của mình, truyền thừa ba đời bén rễ ở kinh thành, từ nay về sau sống ở đại thụ to nhất Kiền quốc này, bất kể mưa gió thế nào cũng đã có đại thụ ngăn cản."

Hắn ta biết rất nhiều nhân sĩ giang hồ thật ra cũng khát vọng có một gia đình yên ổn, muốn cắm rễ ở kinh thành phồn hoa này, chỉ cần có được một cơ hội, rất nhiều người tự cho mình là tán tu siêu phàm đều đã buông bỏ lòng kiên trì vốn có của mình, đồng thời mau chóng thay đổi, thậm chí có một số vốn khá dạn đòn, sau khi có được cơ hội như vậy sẽ nhanh chóng trở thành một tên khúm núm nịnh bợ.

Điều này làm cho hắn ta nhớ tới Mạc Không Tu trước đó, Mạc Không Tu cũng là một vị tán tu nhìn có vẻ rất khí phách, cuối cùng vẫn là gả nữ nhi cho mình.

"Chắc là ngươi dùng cách này lừa gạt không ít người nhỉ?" Lâu Cận Thần châm chọc nói.

Bình Luận (0)
Comment