"Cái này sao lại là lừa được! Con người đều sẽ có ngày nào đó già đi, khi còn trẻ bôn ba đây đó, không hề sợ hãi, khi ngươi già rồi là lúc niệm yếu pháp mất, ngươi sẽ cần phải có một nơi yên ổn, mà lúc đó, ngươi đã không còn có khả năng xây dựng nơi đó nữa, cho nên phải thừa dịp lúc còn trẻ lựa chọn từ sớm. Ở nơi hoang dã, mặc dù tự do, nhưng cũng khốn khổ, nào có thể so được với trong kinh phồn hoa này, công danh, mỹ nhân, tài nguyên tu hành, nhiều vô cùng tận!"
"Chỉ cần ngươi bằng lòng, ta có thể tìm cho ngươi một đại thế gia để gửi gắm, có thể suy xét cho ngươi mở quán trong kinh thành này, từ nay về sau là chưởng môn một phương, sau mấy chục năm kinh doanh, ngươi cũng có thể coi là tông hào tổ, dưới môn đồ tử đồ tôn ngàn vạn, nhất hô bá ứng, cảnh tượng dường đó, chẳng lẽ ngươi chưa từng thấy những tu sĩ chết già ở nơi hoang dã kia sao?"
"Bọn họ bị quỷ quái trong rừng rú cắn nuốt, bị yêu tà bắt giữ, bị tà mạnh hơn tinh hơn bắt tới luyện pháp luyện khí!" Cổ Thuận càng nói đầu óc càng rõ ràng, ý đồ của hắn ta cũng ngày càng rõ ràng.
Hắn ta thấy Lâu Cận Thần trầm mặc không nói, hắn ta cho rằng Lâu Cận Thần đã động lòng rồi.
"Nhà họ Cổ chúng ta truyền thừa bảy trăm năm có dư, hưng thịnh trường tồn, ngươi có biết nguyên nhân không?" Cổ Thuận bắt đầu tung câu hỏi, chuẩn bị dùng chiêu dụ dỗ.
Nhưng Lâu Cận Thần lại nói: "Không biết, ta cũng không muốn biết, tài ăn nói của ngươi quả thật không tồi, đáng xưng là uốn ba tấc lưỡi, những thứ mà ngươi nói, khả năng có thể dụ được một phần lớn người, nhưng mà đối với ta những cái đó lại là gông xiềng, là nhà giam, thân các ngươi ở trong đó chẳng qua chỉ là kẻ tù tội, lại không tự biết được."
"Ngươi..."
"Ta hỏi ngươi, những cái ngươi nói có khả năng cho ta sống hơn ba trăm năm không?" Lâu Cận Thần nói sống hơn ba trăm năm, là vì bây giờ vẫn chưa có tu sĩ bình thường sống quá ba trăm năm, mặc dù trong lòng Lâu Cận Thần ước ao trường sinh, nhưng mà bước đầu tiên là sống qua ba trăm năm đã.
Cổ Thuận vẫn đang suy tư trả lời thế nào, lại cảm thấy Lâu Cận Thần này dã tâm quá lớn, lập tức nói: "Ở thế gian này, người sống hơn ba trăm năm còn chưa chưa nói tới, ngươi còn muốn thọ hơn ba trăm năm?"
"Những gì như ngươi nói có khả năng cho ta vô địch dưới kiếm không?" Lâu Cận Thần hỏi tiếp.
"Thế gian này ai dám nói vô địch?" Cổ Thuận lại cảm thấy Lâu Cận Thần suy nghĩ hão huyền, điên rồi.
"Ta từng có một bài thơ, để ta ngâm cho ngươi nghe." Lâu Cận Thần nói.
"Được, ngươi nói đi!" Cổ Thuận cân nhắc trong lòng, Lâu Cận Thần này rốt cuộc là có ý gì, cuối cùng là có động lòng hay không, nếu như động lòng, sao lại hỏi câu hỏi không thực tế như vậy.
" Thập niên ma nhất kiếm, sương nhận vị tằng thí, kim nhật bả kỳ quân, khả hữu bất bình sự? Ta hỏi ngươi, theo những lời ngươi nói như vậy, có khả năng cho ta lấy kiếm dập bất bình không? Lâu Cận Thần hỏi.
Cổ Thuận chỉ cảm thấy một luồng sát khí lạnh như băng đập vào mặt.
"Ngươi, ngươi đúng là tên điên! Cái này sao có thể!" Cổ Thuận chỉ vào Lâu Cận Thần, hơi run run nói.
"Ha ha, theo như lời ngươi nói tức là không thể cho ta trường thọ, lại không thể cho ta được kiếm thuật vô địch, càng không thể cho ta được thẳng thắn nói lên suy nghĩ, này là phú quý chỗ nào, đây là muốn lấy gông xiềng tròng vào cổ ta." Kiếm của Lâu Cận Thần lại giơ lên một lần nữa, nói: "Cổ tướng quân, để cho Lâu mỗ mở mang kiến thức kiếm thuật võ đạo của ngươi thử xem nào."
Trong lòng Cổ Thuận lúc này mới rõ ràng, Lâu Cận Thần này căn bản vốn không động lòng, không khỏi hỏi: "Ngươi chỉ vì một tên huynh đệ kết nghĩa đến kinh thành giết một tướng quân nhị phẩm đương triều, giết một huân quý? Ngươi không sợ tru di cửu tộc, liên lụy tới sư môn à?"
"Cho nên không phải ta lén lút đến đây sao?" Lâu Cận Thần dứt lời, kiếm trong tay hướng về phía trước rồi dừng lại, mà thoáng chốc khi kiếm của Cổ Thuận đã vung vẩy ra một mảng tinh quang.
Kiếm pháp mà hắn ta tu luyện là từ kiếm pháp của nhà họ Cổ chuyển hóa thành, nhà họ Cổ từng xuất hiện một vị thiên tài hóa thương pháp thành kiếm pháp, từng đánh khắp trong kinh mà không có địch thủ.
Kiếm pháp này tên là kiếm pháp Lạc Tinh, lúc kiếm động như sao băng rơi, lại có một kiếm đâm trúng ý của Lâu Cận Thần.
Một kiếm này của hắn ta vừa xuất, cả căn phòng thiếu sáng, trong nháy mắt đó tựa như có ngôi sao xuyên qua hư vô mà rơi xuống nơi đây, tỏa sáng rực rỡ.
Một kiếm này là một kiếm sống còn của hắn ta, hoàn toàn khác với ý định xuất kiếm trước đó, một kiếm này của hắn so với lúc luyện tập trong lòng mình trước kia mau lẹ hơn, không bị kiềm hãm hơn, mỗi một kiếm đều chém đến kêu vang.