Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm (Dịch)

Chương 324 - Chương 324: Tiểu Lâu (1)

Chương 324: Tiểu Lâu (1) Chương 324: Tiểu Lâu (1)

Cơ thể Lâu Cận Thần chưa động đậy, trên thân lại như cành liễu yếu ớt lung lay trong gió, hắn múa kiếm trong tay, tạo thành từng vòng kiếm quang, mỗi một tia kiếm quang rơi xuống như sao băng từ Cổ Thuận đều bị vòng kiếm đẩy ra.

"Kiếm pháp tuy tốt mà người lại xấu."

Giọng nói của Lâu Cận Thần vang lên, Cổ Thuận nhìn thấy kiếm thế bao phủ Lâu Cận Thần của mình đột nhiên động, hắn ta thấy vòng kiếm trong tay Lâu Cận thần đột nhiên nứt ra, người cũng giống như biến mất vậy, kiếm vòng vỡ ra hóa thành kiếm quang như sương mù xuyên qua kiếm quang của chính hắn ta như thể xuyên qua những vì sao rơi.

Đã có một tia kiếm quang như cướp giật mà sượt qua cổ họng hắn ta.

Máu tươi phun trào, Cổ Thuận đưa tay bưng lấy, vặn vẹo quay người, hắn ta nhìn về phía Lâu Cận Thần, Lâu Cận Thần lại đã thu kiếm về bao, không nhìn hắn ta, mà nhìn về bài trí trong căn nhà.

Trong căn nhà này thực ra có mấy chiếc bàn thấp, trên bàn phủ vải, bày đệm, dáng vẻ tựa như đang đợi người đến hội họp.

Mà Lâu Cận Thần chỉ liếc mắt nhìn những thứ này một cái, ánh mắt hắn cuối cùng dừng lại ở trên một điện thờ, trong điện thờ có một pho tượng nữ thần.

Tượng thần dùng một loại mộc tâm màu trắng nào đó điêu khắc thành, mà hắn chú ý tới đôi mắt của tượng thần, tựa như đang có ý chí manh nha.

Hắn cảm nhận được nhiệt độ không khí trong gian nhà bắt đầu chậm rãi hạ xuống, trong đôi mắt của tượng thần nọ thế mà có tinh hoa nảy nở.

Mà đồng thời, hắn nghe thấy phía sau có một người chậm rãi đứng lên, người nọ cả người là băng sương.

Lâu Cận Thần từ từ quay lại, thấy Cổ Thuận nọ đôi mắt kết sương, trong lòng trở nên nặng nề hẳn.

Hắn mới biết rằng Cổ Thuận này đúng là vẫn còn một thân phận khác.

Máu nơi cổ họng của Cổ Thuận đã ngừng, như thể không bị thương vậy.

"Đông chi thần?" Lâu Cận thần nói ra cái tên này.

"Thần uy của Đông chi thần, không phải thứ ngươi có thể tưởng tượng được. Bây giờ, ta có thể cho ngươi một cơ hội nữa, chỉ cần ngươi đến tới vòng tay của Đông chi thần sẽ miễn trừ tất cả mạo phạm của ngươi trước đó, ta có thể xin cho ngươi làm Người Cầm Kiếm trong miếu thần Đông thần, Người Cầm Kiếm quyền cao chức trọng." Trong giọng nói của Cổ Thuận dường như bớt đi một chút cảm giác nhân tính, mà nhiều thêm mấy phần uy nghiêm.

Hương son phấn ban đầu trên người hắn ta cũng đã biến mất, càng nhiều hơn là sự thần bí, khí tức lạnh giá khủng bố.

Đèn trong toàn bộ căn nhà rất nhanh tối đi, không hề dừng lại, mãi đến khi ánh sáng chợt biến mất.

Trong căn phòng vốn dĩ phải tối đen lại ánh lên một mảng ánh sáng màu trắng tà quái, đó là sương lạnh, trong nơi không ánh sáng lại ánh lên một tầng ánh sáng khác thường.

Mắt thấy cảnh trước mặt, cái lạnh lại ở trong lòng.

Lâu Cận Thần đứng ở đó, chỉ cảm thấy mình như đang trần truồng đứng giữa một vùng trời băng đất tuyết.

Hắn không rên một tiếng, cảm thấy vừa nãy mình nói quá nhiều rồi.

Vốn định một nhát kiếm là đâm chết Cổ Thuận, nhưng mà hắn lại sợ hãi khi thấy phía sau còn có nguy hiểm khủng khiếp, không thể không quay đi.

Bên trên tượng thần kia đã kết một tầng sương hoa, Lâu Cận Thần thấy trong đôi mắt của tượng thần đã là một mảng sương trắng mờ mịt.

Ý thức của Lâu Cận Thần phảng phất như bị đông cứng lại trong nháy mắt, ánh sáng pháp lực quanh thân nhanh chóng trở nên ảm đạm, hắn chỉ cảm thấy trái tim cũng trở nên bị đóng băng.

Chuyện xảy ra trong chớp mắt hệt như chuyện xảy ra trong nhà trọ ở Tam Giang Khẩu ngày đó, vị Hàn Thủ Nguyên kia cũng là trong giây lát đã chết.

Song, Lâu Cận Thần cũng không phải Hàn Thủ Nguyên, từ trong khí hải của hắn bùng lên ánh mặt trời.

Kiểu xâm lược của Đông chi thần này là thuộc loại đóng băng toàn bộ, vốn dĩ pháp niệm mà hắn đang nắm giữ cũng không thể chống lại được, chỉ có thể quan tưởng Liệt Dương phản kích.

Tựa như có mặt trời dâng lên từ biển sẩu, chỉ trong thoáng chốc đã xua tan sương mù giá lạnh, trong lục phủ ngũ tạng đều có ngọn lửa vàng cuồn cuộn nổi lên, làm cho vạn vật đều tan băng, Lâu Cận Thần giơ kiếm lên, ánh lửa trên tay vọt tới lên thân kiếm, tụ lại ở mũi kiếm chém về phía tượng thần.

Một hơi lưu loát.

Một tia kim quang xẹt qua hư không, cắt vỡ hư không trắng xám, dừng lại ở trên tượng thần, tượng thần trong chốc lát đã xuất hiện một vết nứt, hơn nữa là một vết cháy sém, sau đó hắn quay lại, cơ thể như người cá vậy, cả kiếm đã đâm vào giữa trán Cổ Thuận, một kiếm này không phải là một kiếm bình thường, mà là kiếm thuật "Hư Thực Song Điệp Lãng".

Vừa chém linh hồn, cũng chém nhục thân.

Cổ Thuận ngã ngửa ra, một tiếng còn chưa kịp phát ra,"ầm" một tiếng ngã đập mạnh vào một chiếc bàn thấp, làm đổ nó xuống.

Trong thoáng chốc khi hắn ta ngã xuống, Lâu Cận Thần đã tra kiếm trở lại bao, người đã đi đến cửa, kéo cửa ra rồi biến mất vào con ngõ nhỏ tối tăm.

Bình Luận (0)
Comment