Sau khi Lâu Cận Thần biến mất không bao lâu, có người tiến vào, thấy Cổ Thuận nằm trên mặt đất, mắt hắn lộ ra vẻ kinh ngạc, lại vội che miệng lại, không để cho mình phát ra tiếng kêu, sau khi hắn vội vàng rời đi không bao lâu đã lại dẫn theo một người mặc áo bào trắng tiến vào.
Người áo bào trắng đứng đó nhìn Cổ Thuận đã chết, lại nhìn tượng thần bị một nhát kiếm chém nứt ra, nói: "Ánh mắt của nương nương đang quan sát hết thảy, kẻ giết người trốn không thoát!"
Lâu Cận Thần đầu tiên là đi vào nhà trọ cầm bọc đồ của mình đi, sau khi để lại bạc thì ra khỏi thành. Sau đó chạy tới Tam Giang Khẩu, tìm một gian phòng trọ ở nơi đó, ngủ no mắt một ngày một đêm, sau khi tỉnh lại thì ra ngoài tiếp, hắn tìm được một hàng cắt tóc, vừa nằm xuống chỗ đó, hắn quyết định cắt mái tóc dài của mình và cạo sạch bộ râu trên mặt.
Mạc Trân Trân đã tới thần điện Ngũ Tạng.
Buổi tối hôm đó thuận lợi một cách thần kỳ, sau khi đi vào liền được sắp xếp ở trong một căn phòng, hơn nữa còn có một nữ tử chăm lo cho nàng.
Mà nữ tử tên Sa Sa kia, sau khi thạch cổ trong người phát tác đã được nâng đi, hơn một ngày sau thì được nâng về, lúc này thạch cổ trong người nàng đã được giải.
Điều này làm cho Mạc Trân Trân cảm nhận được một chút cảm giác an toàn, nơi này giải được thạch cổ dễ dàng như vậy, có thể thấy được sự cường đại của nơi này.
Sau đó là chờ đợi, ba bữa có người đưa đồ ăn tới, lại không biết ở nơi này rốt cuộc là ai đang chăm sóc mình.
Trong ánh mắt của Sa Sa không giấu được vẻ vui sướng, nói: "Trước kia nghe nói trong các môn phái phụ, Ngũ Tạng Thần Giáo là nơi có cơ hội chứng đạo hành quyết nhất, hiện tại xem ra quả nhiên là cũng khá có lề lối."
Hai người Mạc Trân Trân và Sa Sa vẫn cùng chờ Lâu Cận Thần trở về, nhưng vẫn không có tin tức, các nàng hỏi nữ tử đưa cơm cho các nàng, nữ tử kia lại không nói gì, chỉ nói rằng bảo các nàng an tâm tu dưỡng ở trong này, về phần tung tích của Lâu Cận Thần, nàng cũng không biết.
Các nàng lại hỏi Lâu Cận Thần có thoát thân khỏi biệt quán Hồng Diệp không, nàng đáp: "Ta không biết, nhưng Phan Thiếu Du của biệt quán Hồng Diệp đã chết rồi."
"Phan Thiếu Du chết rồi?" Mạc Trân Trân khiếp sợ, con người này đối với nàng giống như là ác quỷ, thế mà cứ thế mà chết rồi.
"Là hắn giết?" Sa Sa không khỏi hỏi.
"Không biết, giết con của Lệnh Duẫn là tội lớn, các ngươi tốt nhất là đừng đoán bừa." Nữ tử nhìn nàng một cái, ngữ điệu cảnh cáo.
Lời này vừa ra đã khiến Mạc Trân Trân và Sa Sa lập tức trở nên bồn chồn thấp thỏm, các nàng rất rõ ràng, vị Lệnh Duẫn ở đây quyền thế lớn cỡ nào.
Không bao lâu, các nàng lại nghe nữ tử đưa cơm nói Cổ nhị gia Cổ Thuận đã mất tích.
Các nàng càng thêm hoảng, các nàng vẫn luôn muốn rời khỏi nơi đó, cũng từng nghĩ tới việc báo thù, nhưng mà sau khi các nàng thật sự gặp chuyện thì bắt đầu trở nên hoảng sợ, cho cả bản thân họ và cũng vì Lâu Cận Thần, các nàng cảm thấy chuyện này tuyệt đối không thoát khỏi liên quan tới Lâu Cận Thần.
Nữ tử chăm nom các nàng còn nói thêm: "Người cứu các ngươi nhân lúc ban đêm đã rời đi, đây là chuyện mọi người đều biết, thủ vệ cổng Tây thành thấy hắn rời đi là có thể chứng thực, các ngươi đừng đoán mò, cũng không được nói bậy."
Hai nàng vội vàng gật đầu, mặc dù các nàng không biết người ở nơi này và Lâu Cận Thần có mối quan hệ gì, nhưng rõ ràng là muốn gạt chuyện mối quan hệ giữa Lâu Cận Thần và nơi này sang một bên.
Chỉ là Ứng Thiên Lệnh Duẫn và Cổ phủ sẽ nghĩ thế nào đây?
Các nàng đặt câu hỏi.
Nữ tử kia lại chỉ cười cười mà không trả lời, trong lòng nàng cũng chờ mong muốn gặp Lâu Cận Thần.
Trước đó rất lâu, nàng đã biết Lâu Cận Thần rồi. Chỉ là khi đó nàng là từ trong thư mà tìm hiểu một chút, như xem hoa trong sương, chỉ từ đôi câu vài lời viết trong thư mà biết đây là một kiếm sĩ trẻ tuổi có ngộ tính tốt, hào hiệp, khí phách và ưa mạo hiểm. Mãi đến lúc này đây nàng mới chính thức nhận ra rằng, quả nhiên là hắn nhuệ khí vô song, lại cũng không phải hoàn toàn liều lĩnh xông bừa, mà là tôn trọng quy tắc của chính diện.
Biết chỉ cần không bị người ta nhìn thấy giết người tại chỗ thì đó là không có bằng chứng, đối phương muốn trả thù cũng chỉ có thể dùng sức mạnh tư nhân, mà không thể dùng sức mạnh nhà nước, thế thì dựa vào bản lĩnh của hắn thì chẳng có gì phải sợ.
Dáng vẻ của hắn thế nào nhỉ? Đúng là khá chờ mong đấy.
Ngày hôm sau, nàng nhận được bẩm báo, nói rằng có cố nhân của Hỏa Linh Quan tới thăm.
Tim nàng giật thót, lập tức đứng dậy mau chóng bước ra ngoài điện.
Lúc này đang là trời quang sau tuyết rơi, gió Bắc thổi yếu, thời tiết đẹp...
Nàng đi ra bên ngoài, chỉ thấy một người vóc dáng cao lớn dắt một con ngựa đen lớn đang đứng đó, trên ngựa buộc một bọc đồ, còn có một cái lồng mây.