Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm (Dịch)

Chương 331 - Chương 331: Thái Học (1)

Chương 331: Thái Học (1) Chương 331: Thái Học (1)

Sau khi cân nhắc lại nửa ngày, Lâu Cận Thần đột ngột dừng luyện tập với ngân hoàn, hắn đã nghĩ thông một điểm, ngân hoàn này chủ yếu là kích hoạt kim tính trong đó, hợp với pháp lực tạo thành lưỡi đao cứng bán thực chất.

Hắn nhớ tới có một thứ giống thế mà nhanh hơn, càng linh hoạt hơn.

Đó chính là đoàn kiếm khi đang ẩn giấu trong phổi mình.

Luồng kiếm khí này từ trong chỗ sâu trong khí hải dùng phương thức tâm kiếm hóa thành, tạo thành từ việc hợp với sát khí trong lòng ở kinh lạc.

Chỉ là tuy xưng là kiếm khí, mà cuối cùng lại do pháp niệm biến thành, tức là như cứng như tơ, lại không có kết cấu, ý đậm mà chất ảo.

Nếu như để kiếm khí trong phổi xuất hành ra thiên địa, sẽ không ngừng tan đi, không ngừng suy yếu, cuối cùng tiêu tan, đây là không thể dựa vào.

Lâu Cận Thần không khỏi nghĩ đến một loại phương pháp, để cho đoàn kiếm khí trong phổi mình càng có kết cấu hơn, cũng có thể dựa vào nó, sẽ không bị mài mòn sạch.

Cái hắn nghĩ đến là Điểm phế hóa sát pháp của Ngũ Tạng Thần Giáo.

Tâm quỷ là hình thái của hỏa sát, mà phế quỷ lại là một đám trẻ con máu trắng cầm kiếm, càng có thực chất hơn, mà phương thức tế dưỡng phế quỷ này lại để lại ấn tượng sâu sắc với Lâu Cận Thần.

Lúc phế quỷ của bọn họ mới ra cũng cực kỳ mỏng manh, sau khi thông qua không ngừng tế luyện sẽ trở nên vô cùng sắc bén.

Phương thức trong đó chính là không ngừng để cho tâm quỷ hút lấy tinh kim chi khí của ngũ hành.

Hắn lập tức lấy ngân hoàn ra, rót pháp lực vào trong đó, lại quan tưởng mặt trời cực nóng nướng nó lên, trên ngân hoàn tức khắc có một luồng kim khí dâng lên. Phế khiếu Lâu Cận Thần vừa động, kiếm khí chiếm cứ trong phổi chui ra, chui ra khỏi từ lỗ mũi, bắt đầu quấn quanh kim khí bạc trăng kia, bắt lấy nó rồi kéo vào trong phế khiếu.

Hắn chỉ cảm thấy trong nháy mắt khi khí nhập vào trong mũi, một mũi nhọn còn mảnh hơn sợi tóc đã xẹt qua xoang mũi, trong lỗ mũi có máu tươi chảy ra, mà ngưng khí buộc niệm, để cho kiếm khí này chậm rãi từ khí quản nhập vào trong phổi, mặc dù hắn rất cẩn thận nhưng vẫn có cảm giác có cảm giác dị vật xâm nhập cơ thể.

Thịt mềm mại trong cơ thể bị một luồng mũi nhọn như sợi tóc cắt đứt, cũng may mà khả năng khôi phục của nhục thân hắn hiện tại đã rất mạnh rồi, mau chóng buộc lấy đoàn "kiếm khí" kia, bắt đầu quan tưởng liệt dương trong phế khiếu.

Hắn dùng cách này luyện thiêu luồng "kim khí" bị cuốn vào kia, đây là một lần thử nghiệm.

Hắn cảm nhận được một luồng không hài hòa bắt đầu chậm rãi biến mất, luồng "kim khí" bị cháy sạch và "kiếm khí" vốn có hòa hợp thành một thể.

Đồng thời cũng cảm nhận được một cách rõ ràng, cần phải luôn luôn kiềm chế chặt chẽ thì "kiếm khí" mới không tan đi, thật ra đã mơ hồ có thêm một phần bền bỉ.

Trong lòng hắn vui vẻ, đây được xem như là bước đầu thành công rồi.

Lại đưa "kiếm khí" như hai con sâu màu xám trắng chui ra phế khiếu, ra khỏi lỗ mũi, chui qua ánh sáng bạc trên ngân hoàn kia, giống như nhuộm bởi ánh sáng bạc, rồi lại vào trong phế khiếu, lại dung luyện một lần nữa.

Luyện khí sĩ thải luyện âm dương, mà Ngũ Tạng Thần Giáo thải luyện ngũ hành. Hiện tại Lâu Cận Thần thông qua phương thức của Ngũ Tạng Thần Giáo thải luyện kim khí.

Ba ngày sau, sau khi hắn hấp thụ hết "kim khí" trên ngân hoàn xong, ngân hoàn đã trở nên xám xịt.

Gió đêm đông thổi vào trong phòng, thổi tắt đèn phòng, bóng tối như làn sóng ùa đến, nhưng Lâu Cận Thần lại vẫn ngồi ở đó như một tòa núi đen, không bị bao trùm che khuất mà vẫn rõ ràng ngồi ở đó, trên người hắn có một ánh thanh quang, chỉ thấy đột nhiên há miệng phun ra, một tia sáng bạc từ trong miệng hắn phụt ra, chỉ trong nháy mắt đã vút qua bóng tối trước phòng, chui vào bầu trời.

Phía dưới nơi ánh sáng bạc lướt qua chính là một cây đại thụ, một cái cành to trên cây rơi xuống đất.

Ánh sáng bạc vẽ ra một đường cung lớn trên bầu trời, rồi rơi xuống, chui vào.

Chỉ thấy ánh sáng bạc nhảy nhót, lóe lên trong bóng đêm.

Cành cây sau khi bị ánh sáng bạc cắt qua, chỗ bị gãy lại gọn gàng nhẵn nhụi.

Lâu Cận Thần vừa ngạc nhiên lẫn vui mừng, trước không nói đến một ngụm kiếm khí này thật sự uy lực lớn cỡ nào, chỉ tốc độ này thôi đã nhanh hơn rất nhiều so với ngự ngân hoàn, lại có thể phát triển.

Đây là một ngụm kiếm khí phế kim không tiêu tan.

Hắn đưa tay ra chộp lấy, đoàn kiếm khí màu bạc kia rơi xuống tay hắn, nhắm mắt lại, đoàn kiếm khí đã bị ý nghĩ trong đầu hắn biến ảo, ngưng kết thành một thanh kiếm nhỏ.

Hắn từng dùng kiếm thủ công, phi kiếm đưa tin, giờ đây, hắn đặc biệt muốn thử xem năng lực một kiếm giết người này, chỉ là nhất thời không có mục tiêu, đúng là loại cảm giác cầm kiếm trong tay mà không có chỗ vung vẩy.

Không khỏi nhớ tới một câu sẵn dao sinh ý đồ giết người.

Cái này không phải nổi sát tâm, mà là ý niệm muốn thử kiếm, hắn không muốn giết người, chỉ muốn thử xem uy lực của kiếm khí này.

Bình Luận (0)
Comment