Trong tổng đàn của Ngũ Tạng Thần Giáo có không ít người đều thấy một màn này, lại không biết đây là pháp thuật gì, có người cho rằng là kiếm hoàn, nhưng có người lại cho là không phải, còn vì đó mà tranh cãi, thế là vào ngày hôm sau, Khổng Sanh tới hỏi, Lâu Cận Thần mang viên ngân hoàn bị phế khí cho nàng xem.
Nàng khiếp sợ nói: "Cảnh tượng tối hôm qua là cần phải phế khí một viên kiếm hoàn sao?"
"Vậy thật ra không phải, chẳng qua chỉ là dưỡng một ngụm kiếm khí trong phế khiếu mà thôi." Lâu Cận Thần nói.
"Cái ngày hôm qua là kiếm khí?" Khổng Sanh khiếp sợ hỏi.
"Đúng vậy." Lâu Cận Thần cũng không giấu giếm, tất cả bản lĩnh của hắn đều là giác ngộ được từ trong thế giới này, có giác ngộ thì nói cho người bên cạnh mình nghe một chút cũng không sao.
Thấy dáng vẻ xấu hổ muốn hỏi lại không biết hỏi của Khổng Sanh, hắn bèn nói một chút về ý tưởng luyện pháp thuật của mình.
Khổng Sanh vội vàng lấy giấy bút ra ghi lại, Lâu Cận Thần cũng nói tỉ mỉ lại một ít, số lượng từ cũng không nhiều, dù sao thì chân truyền cũng không nhiều từ ngữ phức tạp như thế, nàng ghi chép lại xong, nói: "'Kiếm khí phế kim' này quả nhiên là đo ni đóng giày cho luyện khí đạo."
"Thật ra kiếm khí phế kim này cũng không mạnh mẽ như ngươi nghĩ vậy đâu." Lâu Cận Thần nói.
"Có khuyết điểm sao?" Khổng Sanh hỏi.
"Đương nhiên, bất kể là pháp thuật, kiếm thuật gì thì đều sẽ có khuyết điểm." Trong lòng Lâu Cận Thần rất rõ ràng, ưu điểm của kiếm khí phế kim này là nhanh, sắc bén, linh hoạt, niệm quang nghĩ tới đâu là nháy mắt tới đó, làm cho người ta khó lòng phòng bị.
Mà khuyết điểm đó là dễ dàng bị người ta dùng pháp khí từ tính tóm giữ, hắn dù sao thì đã dung nhập kim khí vào trong mình, về phần còn có khuyết điểm gì thì cần phải đấu với người ta đã mới biết được.
Lại hai ngày trôi qua, đã đến thời gian đến Thái Học rồi.
Thái Học ở ngay trong thành Càn Kinh, nhưng mà mãi đến khi hắn nhìn thấy môn đình của Thái Học, mới hiểu sự thần bí và kỳ dị vô cùng của Thái Học này.
Bởi vì hắn bị đưa tới trước một ngọn tháp tròn, ngọn tháp này trông giống như một cái mũ nhọn, có cửa chính mở hướng về phía đông.
Mà cánh cửa kia cũng không phải là cửa chính thật, mà là cửa giả điêu khắc thành.
Trên môn đình kia có mấy chữ: Thái Học Viện Kiền quốc.
Nhưng mà nhìn kỹ đó chỉ là tảng đá.
Hắn lại không nhịn được mà đi vòng quanh ngọn tháp tròn kia một vòng, chỉ thấy bên trên có khắc bích họa núi sông non nước, cùng với một số thầy giáo đang dạy học, hoặc lại là một số bức tranh quỷ dị lại khó coi.
Lâu Cận Thần hỏi Khổng Sanh những bức tranh này thể hiện cho cái gì, Khổng Sanh nói nàng chưa từng đi vào nên cũng không biết.
"Hình như nghe nói trong Thái Học có lệnh cấm, không được nói về chuyện kia ở trong đó." Khổng Sanh nói.
"Nghiêm khắc như vậy à?" Lâu Cận Thần hơi nhíu mày hỏi.
"Ngươi không biết sao?" Khổng Sanh hỏi: "Thái Học thật ra là một trong những bí cảnh, người tu hành ở trong đó sẽ nhanh hơn rất nhiều." Khổng Sanh hỏi một cách bất ngờ.
"Ta thật là vẫn không biết." Lâu Cận Thần nói, song, cho dù là hắn biết, hắn vẫn sẽ bằng lòng đi.
"Thế ta phải đi vào như thế nào?" Lâu Cận Thần hỏi.
"Ngươi dùng thư mời là có thể mở cổng của Thái Học." Khổng Sanh nói.
Lâu Cận Thần lấy thư mời ra, trước đó hắn không chú ý, bây giờ mới phát hiện trên thư mời này đang ẩn giấu một ánh phù lệnh.
Pháp niệm xuyên vào trong đó, thư mời lập tức dâng lên ánh hào quang, trong lòng hắn vừa động, trên cánh cửa xuất hiện một vết xước như cắt qua một lớp da đá, bên trong tảng đá chỉ cảm thấy trời đất xoay tròn, hắn ra sức kiềm chế pháp niệm, dưới chân vừa trống rỗng thì đã rơi xuống.
Hắn phát hiện mình đã xuất hiện trước một tòa nhà nhỏ.
Tòa nhà bằng gỗ, trên mái nhà có một con quạ đen đang kêu.
Một nữ tử hơn bốn mươi tuổi từ trong tòa nhà đi ra, nói: "Sơn trưởng bảo ngươi vào."
Thấy khắp nơi đều yên tĩnh, Lâu Cận Thần đoán có lẽ mình đến sớm rồi.
Đi theo vào trong tòa nhà, trong tòa nhà có vẻ âm u, thế mà đều không có lắp cửa sổ, hắn phát hiện vừa nãy mình quên mất nhìn xem bầu trời có mặt trời không.
Hắn đi trong hành lang tối tăm, được đưa tới một căn phòng to lớn, trong đó có một chiếc giường lớn, trên giường bày đầy sách.
Lâu Cận Thần nhìn thấy sơn trưởng.
Sơn trưởng là một ông lão tóc bạc hòa nhã, đôi mắt hình như hơi mờ đục, động tác cơ thể cũng hơi chậm chạp. Ông đang đổi từ nằm trên giường đọc sách thành ngồi dậy, hình như có hơi vất vả.
Nhưng Lâu Cận Thần lại không cảm nhận được ông, hắn thậm chí đang nghĩ, mình lúc này có phụt ra kiếm khí phế kim có lẽ cũng không làm ông bị thương được. Ông như một cái bóng, lại chân thực như vậy, loại cảm giác mâu thuẫn này khiến Lâu Cận Thần nhìn đến mức vô cùng khó chịu.