"Người trẻ đúng là có sức sống, khi ta ở độ tuổi của ngươi, bất kể nhìn thấy gì cũng luôn muốn dùng kiếm trong tay thử tài năng của đối phương xem sao, đáng tiếc bây giờ già rồi, lại thích gặp mấy người trẻ tuổi như ngươi." Sơn trưởng nói.
"Không biết sơn trưởng tu đạo gì?" Lâu Cận Thần không nhìn ra được, vì thế hỏi thẳng.
"Ngươi đoán." Sơn trưởng lại nháy mắt nghịch ngợm.
Lâu Cận Thần chỉ có thể trầm mặc, hắn nhớ tới ba chữ "Lão ngoan đồng".
Kể từ khi hắn lên trung học, người nhà đã nói, đừng đùa giỡn với trẻ con.
"Tiểu Vân sẽ dẫn ngươi tới chỗ ở, tối hôm trước ngày khai giảng sẽ có một buổi pháp hội chào tân, đến lúc đó, toàn bộ học sinh mới cũ đều có mặt, ta cho rằng ngươi cần phải thể hiện kiếm thuật của ngươi một phen, nếu không lúc dạy học sẽ không có học sinh nghe ngươi giảng, thế thì rất mất mặt nha." Sơn trưởng nói đến đoạn sau, hình như nghĩ tới hình ảnh khi Lâu Cận Thần dạy học lại không có ai nghe, thế mà lại như trở nên hơi hứng thú.
Lâu Cận Thần đương nhiên không sợ phô diễn kiếm thuật, nhưng hắn không hiểu rõ lắm về phương thức dạy học ở nơi này, vì thế đặt ra câu hỏi của bản thân.
Thế là sơn trưởng giải thích tiếp cho hắn.
Lúc này hắn mới hiểu, mỗi một năm Thái Học đều sẽ tuyển chọn học sinh ưu tú các nơi trên Kiền quốc, trong Thái Học, mỗi ngày môn chính đều có một khoảng thời gian cố định cùng với giảng đường cố định.
Mà kiếm thuật tuy là học thuyết lớn nổi tiếng, nhưng lại không phải môn chính, môn chính là các môn luận luyện khí, vũ hóa, bí thực, võ đạo.
Mà môn như kiếm thuật lại là do các giảng lang kiếm thuật tự quyết định dạy cái gì, sẽ có bao nhiêu người đến nghe thì cũng không xác định được.
"Sao nào, nghĩa sĩ kỳ kiếm của chúng ta cũng biết cảm thấy bối rối sao?" Sơn trưởng hỏi.
"Cái này thật ra là không, chỉ là chưa bao giờ từng biểu diễn kiếm thuật trước mặt mọi người, khó tránh khỏi không biết nên phô diễn dạng kiếm thuật gì." Lâu Cận Thần nói.
"Các học sinh thường thích hoa lệ, càng hoa lệ thì càng có thể giảnh được sự yêu thích của các học sinh." Sơn trưởng nói rất nghiêm túc.
Lâu Cận Thần gật gật đầu, sau đó tạm biệt sơn trưởng, hắn được nữ tử trung niên tên Tiểu Vân kia dẫn tới chỗ ở, sở dĩ tên là Tiểu Vân, có lẽ chỉ là bởi vì sơn trưởng mới được gọi như vậy.
Cả đường im lặng.
Đi tới một dãy ký túc xá, nhìn có vẻ rất tốt, dãy nhà này cao hơn mặt đất rất nhiều, có bậc thang đi lên, cửa nhìn rất dày, Tiểu Vân lấy ra một chùm chìa khóa, có chút khó khăn mở chiếc ổ khóa sắt rỉ sét rồi nói: "Ngươi có thể gọi ta là Vân cô nương, xưng hô Tiểu Vân này rõ ràng quá nhỏ, đó chỉ có sơn trưởng mới có thể gọi như vậy."
Nàng giống như hơi cảnh cáo nói, làm cho Lâu Cận Thần không khỏi nhìn sườn mặt của nàng thêm vài lần.
"Sao nào? Ngươi cũng muốn gọi ta là Tiểu Vân?" Vân cô nương hơi nổi nóng nói.
"Không, ta cảm thấy Vân cô nương rất hay." Lâu Cận Thần nghiêm túc mà khẳng định.
Hắn rất ít khi nói dối, nhưng mà có đôi khi đối diện với nữ nhân không rõ phải trái, thì không thể không nói dối, nhất là loại nữ nhân rõ ràng nhìn có vẻ đã hơn bốn mươi tuổi này lại cứng rắn ép người khác gọi là cô nương.
"Ngươi coi như là có chút lễ phép, không giống người khác, một chút lễ phép cũng không có." Vân cô nương nói.
Lâu Cận Thần cười cười, không lên tiếng.
Tiến vào trong phòng, thế mà có mùi mốc, có lẽ là do lâu lắm rồi không có người ở.
Tai Lâu Cận Thần không nghe thấy tiếng có người sống ở cách vách, thậm chí là cả dãy nhà này hình như đều không có người ở.
"Vân cô nương, vì sao chỗ này hình như không có người ở?" Lâu Cận Thần hỏi.
"Những người khác đều vẫn chưa tới, mà buổi tối nơi này có lẽ sẽ có cãi lộn, ngươi chỉ cần đừng đáp lại là không sao." Vân cô nương nói.
"Cãi lộn? Cãi lộn cái gì?" Lâu Cận Thần nghi hoặc hỏi.
"Ở trong Thái Học, tốt nhất là dùng từ lễ phép một chút, nếu không sẽ có phiền phức." Vân cô nương nói.
Lâu Cận Thần nhíu nhíu mày, hắn không hiểu lắm.
Nhìn thấy cửa sổ phía sau bèn thuận tay đẩy ra, điều khiến hắn bất ngờ là, phía sau lại có một cái hồ lớn.
Trên mặt hồ lớn khói sóng như sương, bờ hồ bên kia lại là đại thụ che trời, Lâu Cận Thần dõi mắt nhìn ra xa, thế mà nhìn thấy có một người tóc bạc trắng ngang vai đứng ở đó, rất xa, Lâu Cận Thần chỉ cảm thấy một luồng khí âm tà đập vào mặt.
"Kia là chỗ nào?" Lâu Cận Thần hỏi.
"Khu vực kia là rừng cấm, là khu vực nguy hiểm, từng có một vị giảng lang tò mò vào trong đó, rồi cũng không đi ra nữa." Vân cô nương nói.
"Trong này có một quyển lệnh cấm Thái Học, ngươi nhất định phải đọc kỹ chút." Vân cô nương nói: "Ta đi lấy quần áo và chăn đến cho ngươi."
Lâu Cận Thần thổi một cơn gió, thổi sạch sẽ hơi cũ kỹ trong phòng, sau đó ngồi ở bên cửa sổ bắt đầu đọc quyển sách này.
Hắn hơi tò mò trong sách viết cái gì.