Bìa sách là một tấm gỗ rất đơn sơ, trên có mấy chữ được khắc sắc bén: "Lệnh cấm Thái Học."
Mở ra, trang giấy bên trong nhìn có vẻ đã rất cổ xưa, cũng đã nhiễm đen, nhưng chữ bên trên ngoài dự đoán lại là màu đỏ, không biết là dùng nước gì viết thành, trên trang này chỉ có một dòng chữ, bên trên viết.
"Không được nhìn hồ đối diện, nếu đã nhìn, buổi tối phải nhớ khóa kỹ cửa sổ."
Nhìn thấy hàng chữ này, trang sách đen thui đã đành, thể chữ lại đỏ tươi, trong lòng hắn lại hơi phát hãi.
Mình không chỉ nhìn rồi, còn nhìn thấy một người, thế thì sẽ thế nào đây?
Nếu biết tình hình của Thái Học, hắn chắc chắn sẽ không đến sớm như vậy.
Hắn chưa từng dò la nhiều, cũng là xuất phát từ tín nhiệm với đại trưởng lão của Ngũ Tạng Thần Giáo.
Hắn khép lại quyển lệnh cấm Thái Học đơn sơ này lại, lại đi tới bên cửa sổ lần nữa, nhìn về phía hồ nước đối diện, từ xa nhìn thấy một mảng đại thụ cao ngất như một bức tranh thủy mặc, còn người đứng bên hồ nọ đã biến mất.
Nhưng hắn lại cảm thấy, âm khí từ trong vùng núi rừng đổ ùa vào trong hồ, mà cả cái hồ nước lại sâu đến đáng sợ.
Sau lưng mảnh núi rừng kia là một mảng mực đen thẫm, nhìn như núi, lại như là tranh thủy mặc.
Lại ngẩng lên nhìn bầu trời, bầu trời xám xịt âm u, không nhìn thấy mặt trời.
Nhưng Lâu Cận Thần có thể khẳng định, đây là một không gian chân thật, nhưng mà ngọn núi như mực ở đằng xa kia là thật hay là giả đây? Lâu Cận Thần lại nổi lòng tìm tòi khám phá.
Song, trong bí cảnh Thái Học này, rõ ràng không phải đất lành.
Hắn không đóng cửa sổ, mà tiếp tục ngồi ở cái bàn bên cạnh, hắn bắt đầu lại mở quyển "Lệnh cấm Thái Học", trang thứ hai vẫn có chữ viết như trước: "Ban đêm không được ra ngoài!"
Trang thứ ba: "Không được soi gương!"
Trang thứ tư: "Không được bàn tán về người khác, hắn sẽ biết."...
Khi Lâu Cận Thần xem đến đây, Vân cô nương đã ôm chăn vào.
Chăn thật ra là chăn mới, chỉ là màu sắc lại làm cho Lâu Cận Thần kinh ngạc một phen, vỏ chăn được thêu hoa gấm rực rỡ, mặc dù Lâu Cận Thần không để ý mấy vật ngoài thân, cũng không khỏi hỏi: "Vân cô nương, chẳng lẽ không có chăn màu khác sao?"
"Đây là vỏ chăn mới do ta mới thiết kế, ngươi không vui sao?" Trong mắt Vân cô nương lóe lên hàm ý không rõ.
Có thẹn thùng, có tự đắc, nhưng mà càng nhiều hơn là tức giận.
"Ta nghĩ, ta sẽ thích, dù sao thì yêu thích và hứng thú đều có thể được bồi dưỡng ra." Lâu Cận Thần nói.
"Chàng trai tốt, biết cách nói chuyện, sơn trưởng còn nói năm nay có giảng lang mới tới, tính cách ương ngạnh, người nọ nhất định không phải ngươi." Vân cô nương nói.
"Đương nhiên sẽ không phải là ta rồi." Lâu Cận Thần khẳng định nói: "Con người ta ngày thường thích ngắm hoa thưởng cảnh, cũng không thích tiếp xúc với người khác."
"Tốt, người tu hành thì nên như vậy." Vân cô nương mang theo vài phần vui mừng nói, Lâu Cận Thần hình như đã giành được sự công nhận của nàng, sắc mặt nàng không hề lạnh nhạt như trước nữa, lúc muốn nói nữa, Lâu Cận Thần đã hỏi: "Đúng rồi, Vân cô nương, lệnh cấm Thái Học này là do ai viết?"
"Đương nhiên là sơn trưởng." Vân cô nương đáp.
"Ồ." Lâu Cận Thần thoáng buông một phần lo lắng trong lòng, hắn cảm thấy lệnh cấm Thái Học này có cảm giác không đúng lắm, nhưng mà nghe thấy là do sơn trưởng viết lại cảm thấy hẳn là không có vấn đề.
Vân cô nương giúp hắn lót giường xong, lại lấy hai bộ quần áo võ sĩ bằng gấm trắng, còn có giày.
Trong quần áo còn bọc một tấm bùa hộ mệnh làm bằng ngọc bích, trên mặt bùa hộ mệnh có khắc đồ án, còn có một sợi tơ màu bạc.
"Đây là đồ giảng lang của ngươi, bùa hộ mệnh ngọc giảng lang, ngươi tự tế luyện một chút, có chút công dụng hộ thân."
Lâu Cận Thần đưa tay cầm lấy bùa hộ mệnh ngọc bích kia, mặt trên là một hoa văn hình tháp mũ nhọn, mặt trái khắc mấy chữ "Giảng lang Thái Học Càn quốc", chia thành hai cột, bên trai là hai chữ "Càn quốc" khá lớn, bên phải là bốn chữ "giảng lang Thái Học".
"Đúng rồi, ngươi tên là gì?" Vân cô nương hỏi.
"Các bạn bè đều gọi ta là Tiểu Lâu, Vân cô nương cũng gọi ta là Tiểu Lâu đi." Lâu Cận Thần nói.
Mặc dù Cổ phủ và Phan Lệnh Duẫn đều rất bình tĩnh, không có động tĩnh gì cả, nhưng mà hắn biết, đây là vì thế cục, còn có một điểm chính là bản thân vẫn luôn ở trong tổng đàn của Ngũ Tạng Thần Giáo, cho nên mới không cảm nhận được phong ba sau khi hai người nọ chết.
Nhưng hắn tin tưởng, nếu mình đã đến Thái Học rồi, thế thì cơn phong ba kia nhất định sẽ ập tới mình, cho nên hắn vẫn luôn duy trì cảnh giác.
"Tiểu Lâu, tên này rất có ý nghĩa, rất hợp với ngươi." Vân cô nương tán thưởng nói.
Lâu Cận Thần mỉm cười, nói: "Vân cô nương, xin hỏi chỗ ăn cơm ở đâu?"
"Ngươi nói nhà bếp à? Chỗ khói bếp bay lên chính là chỗ nhà bếp, đến giờ thì sẽ có chuông báo!" Vân cô nương nói: "Tiểu Lâu giảng lang, bây giờ ngươi đã là một vị giảng lang kiếm thuật của Thái Học Viện rồi, hãy chú ý nghỉ ngơi, suy nghĩ thêm xem dạy các học sinh sắp đến của ngươi như thế nào."