Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm (Dịch)

Chương 336 - Chương 336: Hai Lệnh Cấm (3)

Chương 336: Hai lệnh cấm (3) Chương 336: Hai lệnh cấm (3)

Trong đó điều thứ tám: "Không được công kích ngoại tộc đeo huy chương", giải thích sau đó chính là trong trường học sẽ thuê một số ngoại tộc làm việc, mọi người cũng đừng đi quấy rầy bọn họ.

Điều cuối cùng lại là: Sau khi rời khỏi Thái Học, không được bàn tán về chuyện cụ thể liên quan đến Thái Học.

Song, điều Lâu Cận Thần quan tâm nhất lại là về quyển lệnh cấm Thái Học bằng chữ máu kia, quyển đó là do ai viết nhỉ? Lại chạy đi đâu rồi? Vừa nhấm nháp củ khoai lang trên tay, vừa uống mấy ngụm rượu nhỏ, không biết từ khi nào trời đã tối dần.

Đóng cửa ra vào và cửa sổ xong, hắn vẫn quyết định dựa theo lời trong sách mà làm, đóng chặt cửa và cửa sổ.

Hắn cởi áo khoác, nằm trên giường, không phải ngủ, mà là tu hành.

Ngày quan thái dương, đêm tưởng nguyệt.

Lúc buổi tối hắn quan tưởng ánh trăng chiếu quanh thân, trong các khiếu huyệt đều giống như chỗ trũng đang hội tụ ánh sáng vầng trăng, hình thành từng vòng ánh sáng màu sáng nhạt.

Dần dần, hắn dọn sạch một phần tạp niệm trong lòng.

Trong khí hải là cả một mảng trong xanh phẳng lẳng, ánh trăng ở trong đó phản chiếu hư không.

Trong tai hắn bắt đầu nghe thấy một số tiếng động kỳ quái.

Đầu tiên là phía bên ngoài cửa sổ tựa như có tiếng xào xạc, theo sau đó là một loại tiếng cười quỷ dị, tiếp theo đó là tiếng thú hoang rít lên, nhưng không bao lâu đột nhiên im hẳn, nhưng chốc lát sau, hắn nghe thấy có gì đó đang cạy cửa sổ, nhưng hắn đã khóa chết cửa sổ, cửa sổ cũng không bị cạy mở.

Một lúc sau nữa, lại có tiếng gõ cửa sổ, đầu tiên là nhẹ nhàng gõ, gõ xong dừng một hồi lâu, lại khẽ gõ tiếp, một lúc sau nữa, sức lực bắt đầu trở nên lớn hơn, sau đó là gõ mạnh, cơn tức của Lâu Cận thần bùng lên, hắn xoay người ngồi dậy, chân trần đứng trên mặt đất, đi tới bên cửa sổ, kéo then cài cửa,"cạch" một tiếng mở cửa sổ ra.

Hắn thật ra muốn nhìn xem là thứ gì đang tác quái ở đây.

Lệnh cấm của sơn trưởng viết "Gặp quỷ không sợ", trong đó giải thích là sau khi thấy gì đó quỷ dị, không cần để trong lòng. Lâu Cận Thần lý giải là gặp quỷ không sợ, sợ quỷ là tự chuốc lấy thất bại.

Trong thoáng chốc khi hắn mở cửa sổ, dưới cửa sổ có hai bóng trắng chạy lủi ra xa, nhưng chúng nó cũng không chạy xa, mà chạy tới một cái cây đại thụ cách phòng Lâu Cận Thần ở không xa.

Trên cái cây kia không có lá cây gì cả, nhưng lại có mấy cái lá lại có thể phát ra sáng nhàn, có hai người tóc trắng đang trèo lên cây, cười nhạo Lâu Cận Thần, Lâu Cận Thần có thể nhìn rõ ràng, đó là một loại động vật giống vượn nào đó, gần giống con người.

Lâu Cận Thần cũng không biết chúng nó có thể nghe hiểu được không, nhưng vẫn nói: "Nếu các ngươi đến quấy rầy tiếp thì sẽ chết ở chỗ này."

Nói xong thì đóng cửa sổ lại, lần này hắn không khóa cửa nữa.

Nằm xuống, mà không được bao lâu, hắn nghe thấy cửa sổ bị người mở ra. Lâu Cận Thần mở to mắt, đúng lúc nhìn thấy khỉ mặt trắng đang ngồi trên cửa sổ, trong mắt nó lại có một loại ý tứ trêu ngươi.

Lâu Cận Thần ngồi phắt dậy, khỉ mặt trắng nọ xoay người nhảy xuống cửa sổ, phát ra tiếng kêu vui mừng kỳ quái, đi về phía cái cây kia, đột nhiên, nó chỉ cảm thấy phía sau có một luồng sáng chói, sau đó toàn thân mất kiểm soát, đầu vừa bị đập mạnh, nó thấy cơ thể của mình gục xuống, đầu lăn trên mặt đất.

Một tia sáng trắng di chuyển trên hư không, cực nhanh quay về tay Lâu Cận Thần.

Một con khỉ mặt trắng khác sau khi thấy con khỉ kia chết lập tức phát ra từng đợt tiếng kêu kỳ quái, không bao lâu, trong sương mù có một đám khỉ mặt trắng chạy ra, chúng nó phát ra tiếng kêu quái dị, vây quanh lấy Lâu Cận Thần, Lâu Cận Thần cảm nhận được sự hung ác ập vào mặt.

Hắn có thể khẳng định, sau khi mình bị mấy con khỉ này bắt lấy chắc chắn sẽ bị xé xác.

Không chút nghĩ ngợi nào, đoàn kiếm khí trong tay hắn vung ra.

Ánh bạc vụt lóe, kéo ra một đường màu bạc trong hư không, trong nháy mắt chặt đứt cổ một con khỉ mặt trắng, đầu lăn lông lốc.

Kiếm khí bay về phía trời cao, xoay tròn.

Khỉ mặt trắng vẫn vọt tới chỗ cửa sổ của Lâu Cận Thần, một tia sáng trắng cực nhanh chém xuống, một đâm, một chém, một cuốn, ba con khỉ phía trước ngã nhào xuống đất, một con khỉ bị đâm xuyên qua đầu, một con bị rạch cổ, một cái đầu lăn xuống đất.

Những con khỉ đằng sau hơi dừng bước chân, có một số lại vẫn chạy tới trước mặt Lâu Cận Thần, Lâu Cận Thần không chút nhân nhượng nào, vẫn đang ra tay với những con khỉ trước mặt, chỉ thấy tia sáng trắng lướt qua, từng con khỉ mặt trắng ngã xuống đất, cơ thể run rẩy, cuối cùng không hề động đậy nữa.

Sau khi lại là một đám khỉ mặt trắng chết, những con khỉ còn lại rốt cuộc không xông tới Lâu Cận Thần nữa, mà phát ra tiếng kêu thê thảm, lui về trong rừng bên kia hồ.

Ánh mắt của Lâu Cận thần lướt qua cánh rừng bên cạnh hồ nước kia, hắn lại nhìn thấy người tóc trắng kia, đối phương tựa như cũng đang đánh giá hắn.

Bình Luận (0)
Comment