Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm (Dịch)

Chương 343 - Chương 343: Luyện Pháp (3)

Chương 343: Luyện pháp (3) Chương 343: Luyện pháp (3)

Những người nấm bên kia vẫn chưa ăn xong, Lâu Cận Thần cũng không đi, vẫn cứ ngồi nhìn bọn chúng ăn xong, sau đó nhìn thấy dưới sự dẫn đầu của cô nương người nấm mà đi ra ngoài học viện, đi không bao xa, bọn chúng thế mà đã biến mất dưới lòng đất.

Lâu Cận Thần nhìn chúng nó, giống như là bị thu nhỏ thành tấc.

"Bọn chúng là cái gì?"

Lâu Cận Thần hỏi.

"Chúng nó là một tộc thạch tinh trong rừng cấm, rất dễ hòa hợp, nhưng có một điểm ngươi nhất định phải chú ý, chúng nó ghét người khác gọi chúng nó là người nấm."

"À, thì ra là thế, điểm này nhất định phải nhớ kỹ."

Lâu Cận Thần lại nói với đầu bếp mập kia: "Vẫn chưa biết tính danh của các hạ."

"Tất cả mọi người gọi ta là Tiểu Bàn, ngươi cũng gọi ta là Tiểu Bàn là được."

Tiểu Bàn cởi mở nói: "Ngươi còn muốn ăn chút gì không, ta làm cho ngươi!"

"Không cần, thế được rồi."

Lâu Cận Thần đứng dậy rời đi, trở lại trong phòng, bắt đầu cân nhắc tu hành.

Trong thoáng chốc, hắn muốn đặt kiếm khí trong phế khiếu vào trong khí hải, hắn cảm thấy như vậy có thể làm cho khí niệm bên trong khí hải càng có thêm tính bền dẻo, tất cả chân khí pháp lực đều là kiếm khí chân chính.

Nhưng hắn rất nhanh liền lại nghĩ tới điểm sơ sót, nếu như thế, pháp thuật của mình sẽ biến thành cực kỳ giới hạn, từ nay về sau chỉ có thể thải luyện tinh kim chi khí, nếu gặp phải pháp thuật tương khắc, chỉ sợ ngay cả sức đánh lại cũng không có.

Mà trong lòng hắn vẫn cảm thấy thải luyện âm dương nhìn như là tu hành đơn giản sơ sài, lại có chỗ huyền diệu lớn nhất.

Hắn hiện tại chính là muốn khiến pháp niệm của mình trở nên mềm mại, trở nên tinh vi.

Bản thân hắn đã nghĩ mấy phương pháp huấn luyện.

Một huấn luyện trong đó còn là đạt được từ ý tưởng linh cảm "Tâm quỷ kiếm thuật" của Quán Chủ.

Hắn lấy một sợi tơ, không di chuyển được vật nặng, nhưng là ngự sợi tơ thì không có vấn đề, trước đó khi chưa bắt đầu du lịch, hắn đã có thể ngự tơ đâm cây cỏ, hiện tại hắn muốn ngự tơ thắt nút.

Hắn có thể nhất niệm xâu chi, ngự sợi tơ thẳng tắp như kiếm đồng đâm lá cây, nhưng muốn ngự tơ thắt nút lại cực kì khó khăn.

Từng lần chật vật thành công, mỗi một lần thành công đều sẽ có một loại cảm giác mệt mỏi, nhưng hắn không đi nghỉ ngơi, chỉ thoáng điều tức, rồi lại lần lượt thắt nút tiếp.

Hắn biết rõ, thắt nút này gian nan như thế, thật ra pháp niệm và mở rộng pháp niệm giống như hai bàn tay khổng lồ kẹp sợi tơ làm động tác thắt nút, ngón tay siết chặt vào nhau.

Từng ngày trôi qua, hắn đắm chìm trong luyện tập, ngay cả cơm cũng không đi ăn, cũng lại không thấy đói, hắn rất nhanh đã hiểu là do chén dược thiện kia.

Mấy ngày sau, bàn tay thắt nút pháp niệm vốn dĩ vụng về của hắn đã trở nên linh hoạt, cũng trở nên gầy hơn, sau khi không còn hao sức giống trước đó nữa liền đi ra ngoài thư giãn một chút.

Lúc này mới phát hiện nhóm người cùng ở khu ký túc xá với mình có thêm rất nhiều người, bọn họ có một số đang đang nói chuyện, có một số thì đang dọn dẹp phòng ở.

Khi bọn họ nhìn thấy Lâu Cận Thần, có người đánh giá hắn, có người thì khẽ gật đầu, có một người trẻ tuổi đứng ở cửa gian phòng cách vách hắn, kinh ngạc "a" một tiếng, nói: "Nơi này thế mà đã người ở rồi? Tại hạ là Trương Văn Tập, vẫn chưa biết đại danh của các hạ."

"Tại hạ là Tiểu Lâu, các bạn bè đều gọi ta như vậy."

Lâu Cận Thần nói.

"Ồ, Tiểu Lâu? Huynh đài là phụ giáo sao?"

Trương Văn Tập hỏi.

"Phụ giáo là cái gì?"

Lâu Cận Thần hỏi.

"Phụ giáo là người hỗ trợ giảng lang dạy học sinh, giúp các học sinh trao đổi với giảng lang."

Trương Văn Tập đánh giá Lâu Cận Thần, nói: "Chẳng lẽ ngươi là giảng lang hả?"

"Hình như là vậy."

Lâu Cận Thần nói.

Sắc mặt của Trương Văn Tập thay đổi, liền vội vàng hành lễ rồi nói: "Lâu giảng lang, xin thứ cho tại hạ mạo phạm, ta cũng không biết ngài là giảng lang."

"Mọi người nói chuyện bình thường, nào có gì mà mạo phạm hay không mạo phạm, địa vị của giảng lang ở đây địa vị rất cao sao?"

Lâu Cận Thần hỏi.

Trong lòng Trương Văn Tập không khỏi xì xầm, hắn cảm thấy giảng lang tự xưng là "Tiểu Lâu" này cũng không uy nghiêm lắm.

"Giảng lang trong Thái Học Viện đều là các đại tu sĩ đến từ các nơi, trong đệ tam cảnh cũng có thể được xưng là riêng một ngọn cờ, bất kể là ở đâu cũng đều nhận được sự tôn kính của mọi người."

Trương Văn Tập nói, hắn lặng lẽ dò xét Lâu Cận Thần, chỉ cảm thấy Lâu Cận Thần cùng lắm cũng không chênh hơn mình bao nhiêu tuổi, thế mà đã là đệ tam cảnh rồi sao?

Có thể đạt tới đệ tam cảnh rất khó, có thể vào trong Thái Học làm giảng lang càng khó, vậy đã chứng tỏ hắn ở trong đệ tam cảnh nhất định có bản lĩnh có hơn người.

"Tại hạ mạo muội hỏi thăm, không biết Lâu giảng lang tu đạo gì, xuất thân môn nào?"

Trương Văn Tập cứ cảm thấy Lâu Cận Thần tuổi còn rất trẻ, không giống như là người vượt trội hơn người trong đệ tam cảnh, nhưng vẫn cẩn thận hỏi.

Bình Luận (0)
Comment