"Lâu mỗ tu chính là luyện khí đạo, xuất thân từ một tiểu quan hẻo lánh."
Lâu Cận Thần vừa cười vừa nói.
Trương Văn Tập sững sờ, hắn vốn cho rằng Lâu Cận Thần còn trẻ như vậy mà đã tới đây làm giảng lang, nhất định là xuất thân từ mấy đại phái. Nhưng không ngờ rằng, hắn lại tự nhận xuất thân từ nơi nhỏ. Điều này khiến hắn cực kì kinh ngạc, mà bản thân hắn có thể tới nơi này làm phụ giáo, cũng là bởi vì môn phái sau lưng tốn không ít sức.
Hắn tới nơi này làm phụ giáo dĩ nhiên không phải bởi vì muốn phục vụ, mà là muốn tiếp tục học vài thứ từ tu sĩ đỉnh cao đệ tam cảnh trong nơi này.
"Vậy không biết Lâu giảng lang dạy gì?"
Trương Văn Tập lại hỏi.
"Kiếm thuật."
Lâu Cận Thần nói xong, mấy vị đứng đằng xa kia đều nhìn qua, Lâu Cận Thần phát hiện bọn họ đều rất trẻ trung, hắn cũng không biết những người này là phụ giáo hay là giảng lang.
Hắn không có thì giờ đi nghe ngóng những cái đó, chỉ là đột nhiên nghĩ đến mình vẫn chưa viết đề cương dạy học, liền lập tức nói: "Thật ngại quá, ta còn có đề cương vẫn chưa viết, xin lỗi không tiếp được."
Lâu Cận Thần lập tức về phòng, mà Trương Văn Tập lại cảm thấy, Lâu Cận Thần có thể là có quan hệ tiến cử, không khỏi nghĩ: "Hắn nói hắn xuất thân từ tiểu quan vắng vẻ, nhưng tướng mạo khí chất của hắn có sức hút cực lớn, kinh thành rộng lớn, chắc chắn sẽ có người thích, nghe nói, Tiêu Tiêu công chúa trai lơ ba trăm..."
Lâu Cận Thần viết giáo án trong phòng của mình, ngày khai giảng của Thái Học đã đến.
Tiết Bảo Nhi đang đứng cùng với một nam một nữ sau lưng.
Một nam một nữ kia tướng mạo đều trong sáng, nam sinh nữ tướng, có một thái độ dịu dàng, người đeo ngọc mặc vàng, vô cùng lộng lẫy, trong tay cầm theo một thanh trường kiếm hoa lệ.
Còn nữ tử bên cạnh hắn lại không yếu chút nào, trên người nàng có một loại cảm giác nữ tính dịu dàng, có một loại vẻ đẹp buồn vừa gặp đã thấy thương cảm, làm cho người gặp nàng, luôn cảm thấy trên người nàng đã xảy ra một chuyện bất hạnh nào đó. Hai tay của nàng cầm một thanh đoản kiếm vỏ xanh ngọc bích bên hông.
Sau lưng bọn hắn một chút là Tiết Bảo Nhi, trong tay nàng cũng cầm một thanh kiếm. Nàng vốn không biết kiếm thuật, tại sao tới nơi này lại cầm một thanh kiếm đến, ngay cả chính nàng cũng không nói rõ được. Có lẽ là hai người biểu ca và biểu tiểu thư đều chọn kiếm, cho nên mới lựa chọn mang một thanh kiếm đến đây.
Các nàng tiến vào Thái Học, sau đó nghe theo sắp xếp tới chỗ ở, sau đó lại đi tới một giảng đường lớn, rồi tìm một vị trí ngồi xuống.
Hôm nay, các học sinh đều sẽ thấy tất cả giảng lang xuất hiện ở đây, sau đó xác định việc học chủ tu mà bản thân chọn, rồi lựa chọn khóa phụ tu.
Kỳ thật đối với tất cả học sinh mà nói, chương trình học chủ tu cũng không cần lựa chọn, mà chân chính phải chọn là những khóa phụ tu.
Nghe nói năm nay trong Thái Học có một vị đại kiếm hào, những năm gần đây càng ngày càng thịnh kiếm thuật, khiến rất nhiều người đều vô cùng chờ mong vị đại kiếm hào này.
Kiếm hào là một tôn xưng cao hơn kiếm sĩ, ngàn người là hào, trong một ngàn kiếm sĩ mới có thể xuất hiện một kiếm hào.
Sau khi mọi người vào chỗ của mình, Tiết Bảo Nhi ngồi ở bên cạnh biểu ca cùng biểu tiểu thư. Nàng nhìn xung quanh một chút, phát hiện trong giảng đường lớn đã đầy người ngồi. Lúc trước nghe nói, trong Thái Học, mỗi một năm đều có người rời đi có người tiến đến, số lượng chỉnh thể vẫn luôn duy trì ở khoảng ba trăm người.
Tùy tiện xem thử một chút, nàng liền phát hiện rất nhiều người ăn mặc lộng lẫy, nhất định là hậu bối danh môn, xuất thân phi phàm. Đồng thời nàng phát hiện rất nhiều người đều đang nhìn lén mình và tiểu thư bên cạnh, bèn không còn dám nhìn khắp nơi nữa.
Lúc nàng đang đợi nhóm giảng lang đến, có một nhóm thanh niên tiến đến trước, vừa nhìn đã biết bọn họ là phụ giáo. Nhóm phụ giáo sau khi đi vào liền bắt đầu giữ trật tự trong giảng đường lớn, trong giảng đường lớn bắt đầu yên tĩnh trở lại.
Một lúc sau nữa, mọi người liền lại nhìn thấy một đoàn người đi đến. Ai nấy đều khí thế phi phàm, dù cho là người mặt mũi hiền lành, cũng ẩn chứa vẻ uy nghiêm.
Song, khi Tiết Bảo Nhi nhìn thấy người cuối cùng tiến vào thì lập tức sửng sốt. Mặc dù tóc của người này đã cắt, bộ râu đã cạo, quần áo trên người cũng đã đổi thành sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, khiến mặt mày càng thêm tươi sáng. Giờ đây, tim nàng đột nhiên nhảy lên dữ dội.
Người giết con của Lệnh Duẫn và nhị gia, thế mà lại đến Thái Học làm giảng lang rồi!
Hắn giết phụ thân của biểu ca, hiện tại thế mà xuất hiện ở đây. Ta có nên nói cho cô nãi nãi biết không? Có nên nói cho biểu ca và biểu tiểu thư biết không?
Lòng nàng đột nhiên rối rắm. Trái tim tựa như bị một bàn tay vô hình nắm lấy, khó mà hít thở được.