Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm (Dịch)

Chương 345 - Chương 345: Người Mới Duy Nhất (1)

Chương 345: Người mới duy nhất (1) Chương 345: Người mới duy nhất (1)

Đột nhiên, nàng nhìn thấy người kia ngồi ở vị trí tít ngoài rìa của nhóm giảng lang nghiêng đầu nhìn lại, lại nhẹ gật đầu với mình, cũng lộ ra một nụ cười. Loại cảm giác ngạt thở của nàng nháy mắt sụp đổ tan tành.

Lâu Cận Thần ngồi ở tít vị trí ngoài rìa, nhưng hắn vẫn có thể liếc mắt nhìn được một lượt giảng đường lớn này.

Phía trước cả giảng đường lớn là một cái bục giảng lớn, nhóm giảng lang đều ngồi trên bục hình bán nguyệt, lõm về phía hướng các học sinh, mà bàn lại chia làm hai tầng, cao hơn chỗ có ba cái ghế bành.

Giữa ánh mắt của đám đông, hắn lập tức cảm nhận một tia khác thường. Sau đó hắn nhìn thấy Tiết Bảo Nhi kia.

Hắn cũng không đi giả vờ không biết, khẽ gật đầu một cách rất tự nhiên.

Tiết Bảo Nhi hít sâu một hơi, lồng ngực nhấp nhô. Lâm Đại Thanh bên cạnh nghiêng đầu nhìn Tiết Bảo Nhi, lại nhìn về phía giảng lang kỳ lạ kia.

Trong mắt của nàng, đây là một giảng lang rất trẻ trung, trẻ tuổi nhưng lại cho người ta một loại cảm giác hướng nội mà sắc bén. Lúc ánh mắt của hắn nhìn qua, tựa hồ như đều nhìn thấu hết thảy mọi thứ. Tuy chỉ thoáng dừng lại một chút, lại trong thời gian ngắn ngủi đó đã khiến Lâm Đại Thanh cảm thấy giảng lang ngồi ở tít ngoài rìa không giống bình thường. Nhưng mà rất nhanh, nàng đã phát hiện, người này giống như đã biến mất trong tầm mắt.

Rõ ràng đang ngồi ở chỗ đó, lại làm cho người ta phớt lờ đi. Nếu không phải là nàng trời sinh linh giác nhạy cảm, đồng thời đang chú ý hắn, nếu không hoàn toàn sẽ không để ý tới hắn.

Lâu Cận Thần nhìn học sinh ngồi đầy cả sảnh đường. Đã có người học tập ở đây mấy năm, cũng có người mới vào thái học. Hắn đã tìm hiểu qua, những học sinh này sau khi rời đi, ngoại trừ những người có gia thế rất tốt sẽ tự hành tu hành, hoặc là du lịch, rất nhiều người đều sẽ được sắp xếp đến các nơi trong Kiền quốc, đảm nhiệm một số chức vị.

Vương và sĩ cùng hưởng thiên hạ, trong những sĩ có thể tấn thăng nhanh nhất, vẫn là những người đi ra từ Thái Học Viện.

Lâu Cận Thần không chỉ đang nhìn các học sinh, mà cũng đang nhìn những giảng lang này. Hắn vừa mới thấy, trong đó có một số giảng lang rất được những giảng lang khác tôn kính, chỉ là Lâu Cận Thần không biết những giảng lang này tên là gì.

Trên người những này giảng lang, từng người có từng trạng thái khí khác nhau, hoặc sắc bén hoặc hùng hậu, hoặc bay bổng, hoặc ngạo nghễ. Lại có người ngồi ở chỗ đó như đang ngồi trên đám mây, còn có người ngồi ở chỗ đó mà đang hút thuốc, hút mây nhả sương, sương mù huyễn hóa ra vô số quái thú.

Những giảng lang này dù không nạt nộ, nhưng lại đều lấy một loại cách thức đặc biệt khác nhau thu hút các học sinh.

Cũng không bao lâu, sơn trưởng đến, không chỉ có sơn trưởng, còn có hai vị Lâu Cận Thần chưa từng gặp qua. Trong đó một người là một vị nữ tử, một vị khác là nam tử trung niên.

Nữ tử kia nhìn không ra tuổi tác, ăn mặc kiểu cung trang, nhìn kỹ trên mỗi một cây trâm gài tóc trên búi tóc cao cao và quần áo của nàng đều có linh quang phát ra, khiến toàn thân nàng đều được bao phủ trong đó, lộ ra vẻ bí ẩn mà cao quý.

Nam tử còn lại thì là toàn thân áo đen, hai tay để sát trong tay áo, chậm rãi đi theo sau nữ tử này. Mà sơn trưởng thì đi cuối cùng, bước chân của ông không nhanh, cả người lại có vẻ rất có tinh thần, hoàn toàn khác biệt với vẻ mà Lâu Cận Thần nhìn thấy trước đó.

Lúc bọn họ tiến vào, nhóm giảng lang đều đứng lên, Lâu Cận Thần cũng không ngoại lệ. Các học sinh nhìn thấy giảng lang đứng lên, bọn họ cũng đứng lên theo.

"Tất cả mọi người ngồi đi, đứng mệt lắm." Giọng nói của sơn trưởng là giọng nói đặc biệt của người già.

Mọi người ngồi xuống, sau đó liền nghe thấy ông nói: "Có học sinh mới nhập viện, hôm nay là để hoan nghênh, cũng để chúc mừng, cho nên..."

Sơn trưởng lấy một cây thước từ trong tay áo ra, đưa tay điểm một cái trong hư không. Không khí của cả đại đường đột nhiên giống như xuất hiện vô số bong bóng, những bong bóng này như sinh ra bởi rung động tần số cao của nước, bong bóng rơi xuống mặt bàn của mọi người, nổ tung.

Từng phần mỹ thực xuất hiện trên mặt bàn.

Lâu Cận Thần không nhìn người khác, mà đang nhìn nước đột nhiên sôi sục trước mặt mình. Hư không chấn động, từng bong bóng hiện ra.

Đôi mắt của hắn dâng lên quang hoa, thử nhìn thấu những bong bóng này. Trong mắt hắn, bong bóng thay đổi màu sắc, trong một thoáng chúng đã biến thành lốc xoáy màu đen. Trong lốc xoáy có một cái tay khô quắt vồ tới tròng mắt hắn, như muốn móc lấy tròng mắt của hắn.

Cái tay bất thình lình xuất hiện trong lốc xoáy này lại làm cho người ta có một loại cảm giác không kịp né tránh.

Lâu Cận Thần lập tức nhắm mắt lại, thu lại ý thức thăm dò của bản thân. Hắn hiểu được, pháp thuật này chỉ cần mình cắt đi mối liên hệ, pháp thuật sẽ bị cắt đứt.

Hắn nhắm mắt dĩ nhiên không phải nhắm quá lâu, những người khác nhìn tới thì chẳng qua chỉ là nháy mắt một cái thôi, sau đó trên bàn liền xuất hiện mỹ thực.

Bình Luận (0)
Comment