Hắn nhìn thấy ánh xanh lam trong con mắt của đối phương, loại niệm cực lạnh kia như muốn xâm nhập vào chỗ sâu trong nội tâm của mình, đóng băng mình lại.
Cho dù là hắn nhắm mắt lại, con ngươi với ánh xanh lam cũng như đã khắc vào trong lòng của hắn, lại còn rơi vào trong khí hải.
Giờ đây, hắn quẳng đi tất cả tạp niệm, một kiếm khởi tâm, chìm vào khí hải, hóa thành kiếm chém về phía đôi mắt ánh xanh kia.
Người có thể vào Thái Học đều không phải người bình thường, đương nhiên nhìn ra bầu không khí lúc này không đúng.
Tất cả giảng lang cũng nhìn qua, chỉ thấy Lâu Cận Thần nhắm mắt lại, sau đó lúc mở ra, trong mắt nổi lên một ánh lửa.
Trên mặt nữ tử cung trang chợt lóe lên một tia kinh ngạc. Một luồng ý niệm vừa nãy của nàng bị một tia sắc bén cực kỳ phá vỡ, ngay sau đó đã lại nhanh chóng bị phân giải thiêu đốt.
Cái này mặc dù cũng có nguyên nhân do nàng chưa hết sức, nhưng một người đệ tam cảnh có thể tránh thoát thoát khỏi ánh mắt của mình đã coi như là rất khá rồi.
"Ta họ Lâu!"
Lúc Lâu Cận Thần nói ra câu đó, tay Tiết Bảo Nhi bên kia đã siết chặt lấy quần áo trước ngực. Nàng biết, nếu như cái tên Lâu Cận Thần bị biểu ca nghe thấy, biểu ca sẽ như thế nào, nàng không biết.
"Bạn bè đều gọi ta là Tiểu Lâu, đại giáo dụ gọi ta là Tiểu Lâu là được." Lâu Cận Thần nói.
Nàng tựa hồ đột nhiên nhớ đến gì đó, chợt cười nói: "Không tồi, họ Lâu, đương nhiên có thể là Tiểu Lâu, ngươi rất giỏi, sơn trưởng, ta thấy Tiểu Lâu đây rất giỏi, diễn pháp không cần đâu."
Sơn trưởng có lẽ đã như ngủ gà ngủ gật, sau khi nghe nói như thế, lập tức nói: "Ngươi cũng nói không cần, vậy nhất định là rất giỏi, nếu đã kết thúc diễn pháp rồi, vậy ta đi nghỉ trước."
Nói xong, ông thế mà dẫn đầu đứng lên, đi ra bên ngoài. Cái giảng lang khác đều đứng lên bày tỏ ý cung tiễn.
Hai vị đại giáo dụ cũng đều rời đi theo, nhưng mà Lâu Cận Thần phát hiện, nhóm những giảng lang này lại đều ở lại nơi này, ngược lại dường như có vẻ càng thêm hưng phấn.
Sau đó hắn nhìn thấy một trận biểu diễn pháp thuật chân chính. Thế mới biết, có sơn trưởng cùng hai vị giáo dụ ở đây, nhất định khiến mọi người áp lực quá lớn. Dù sao đều là tu sĩ Hóa Thần, áp lực vô hình đè ép tới mức người quá mệt mỏi.
Lâu Cận Thần nhìn thấy từng giảng lang biểu diễn từng pháp thuật đặc sắc kỳ diệu, không khỏi mở rộng tầm mắt.
Có người muốn Lâu Cận Thần cũng biểu diễn một chút. Hắn nghĩ ngợi, phát phát hiện mình thế mà trong lúc nhất thời không nghĩ ra biểu diễn như thế nào. Dù sao pháp thuật mà mọi người biểu diễn đã hoa lệ lại dường như rất hữu dụng.
Pháp thuật của hắn có thể cam đoan là hữu dụng, nhưng một chút cũng không hoa lệ, thậm chí còn khiến người ta nhìn không hiểu.
Dùng một câu nói lưu hành để nói, đó chính là kiếm thuật của hắn không phải dùng để biểu diễn, mà là dùng để giết người.
Đương nhiên, nếu như hắn bằng lòng rút kiếm ra để múa một bộ kiếm pháp, chắc chắn sẽ vô cùng hoa lệ. Nhưng hắn không muốn, nếu có thể phun ra kiếm khí phế kim, nhất định sẽ giành hết hào quang trong giảng đường này, nhưng hắn cũng không muốn.
Cuối cùng hắn chỉ ngồi ở đó uống trà, xem mọi người biểu diễn.
Một vị giảng lang bên cạnh nói: "Tiểu Lâu huynh đệ, trực giác của ta nói cho ta biết, ngươi là một người có bản lĩnh lớn."
"Làm sao biết được?"
Lâu Cận Thần hỏi.
"Thường nói, chó cắn người thường không sủa."
Một câu của đối phương đã thành công để Lâu Cận Thần nhớ kỹ hắn.
"Ngươi tên là gì?"
Lâu Cận Thần hỏi.
"Ta họ Giản, tên là Tiểu Thổ, bạn bè đều gọi ta là Tiểu Sĩ."
"Tên hay, phức tạp, lại vừa chất chứa kỳ vọng của trưởng bối."
Lâu Cận Thần nói.
"Đáng tiếc ta nói chuyện không dễ nghe như ngươi."
Giản Đại Sĩ nói.
Lâu Cận Thần mỉm cười. ...
Pháp hội đón người mới đến kết thúc.
Lâu Cận Thần nộp giáo trình của mình xong, mới biết trong Thái Học còn có một vị đốc học quản lý thực tế, toàn bộ sự vụ dạy học của Thái Học đều do hắn sắp xếp.
Đốc học tên là Ngư Huyền Biến, một cái tên rất kỳ lạ.
Hắn có một đôi ria mép cá trê rất dài, cằm lại vô cùng nhẵn nhụi, đường nét khuôn mặt cũng như là một người cá lớn, đội một chiếc mũ quan, khí chất cả người như sự kết hợp giữa một người nước ngoài và một địa chủ.
Sau khi Lâu Cận Thần nộp giáo trình của mình xong, hắn cau mày đọc đi đọc lại rồi nói: "Ngươi viết sơ lược như vậy, ngôn từ lại khoa trương, e là không có học sinh nghe ngươi giảng đâu."
"Vì sao lại thế?"
"Ngươi xem, trong này ngươi nói kiếm thuật được truyền lại, một kiếm ở tay có thể giết quỷ thần trong lẫn ngoài, lời này nghe mà sởn cả tóc gáy, sao có thể khiến người ta tin tưởng được hả?"
Ngư Huyền Biến hỏi.
"Cầm kiếm trong tay, sao không thể giết quỷ thần?"
Lâu Cận Thần nói.