Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm (Dịch)

Chương 351 - Chương 351: Chân Tướng (4)

Chương 351: Chân tướng (4) Chương 351: Chân tướng (4)

"Sau khi trải qua tháng năm dài đằng đẵng, có người thải luyện nhật nguyệt mà đắc đạo, bắt đầu con đường tu hành mới."

Lâu Cận Thần cảm thấy mình ở chỗ này quá lâu rồi, muốn mang hai bản quay về đọc, lại phát hiện hoàn toàn không mang đi được, chỉ có thể đọc ở đây.

Hắn ngồi xếp bằng trên đất, tựa vào một cái giá sách, yên lặng mà đọc, gần như không có ai lên tiếng.

Tiết Bảo Nhi đi theo hai người biểu ca và biểu tiểu thư tới bên ngoài một tòa nhà tách rời. Nàng nhìn thấy vị trước đó ngồi trên bục giảng cao cùng sơn trưởng - đại giáo dụ.

Nàng biết, đây là tế ti của Đông chi thần.

Ở bến đò Tam Giang Khẩu, từng có một người của phủ Quốc sư có lẽ đã chết trong tay tế ti của Đông chi thần.

"Ngươi có biết người giết chết phụ thân ngươi là ai không?"

Chuyện mà Tiết Bảo Nhi lo lắng lại xoắn xuýt rốt cuộc xảy ra rồi, biểu ca muốn biết chân tướng.

Cổ Ngọc nghi ngờ lắc đầu, hắn rất ít khi rời nhà trong thời gian lâu như vậy. Từ nhỏ đến lớn hắn lại được nuôi trong nhà cao cửa rộng giống như nữ tử vậy. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này đã làm cho hắn mấy lần sinh ra suy nghĩ muốn về nhà. Hắn rất không quen, nơi này không có nhiều người vây quanh mình, không có nhiều người chơi cùng mình, không được tùy thời tùy chỗ có thể nói chuyện.

Hôm qua ở pháp hội chào tân, ngồi cùng với nhiều người xa lạ như vậy, hắn cảm thấy khó chịu. Nếu như ở nhà, nhất định phải nổi giận quẳng đồ vật, đuổi hết những người này đi. Điều càng làm cho lòng hắn phiền muộn chính là, lúc hắn hỏi thăm hai cô nương điềm đạm bên cạnh, vốn cho rằng các nàng cũng sẽ giống như mình, sẽ cực kỳ ghét khí tức phát ra từ những nam nhân kia, sẽ ghét những ánh mắt kia, nhưng hắn lại phát hiện các nàng không ghét như trong tưởng tượng của mình.

Tiết Bảo Nhi không thèm để ý, hắn một chút cũng không cảm thấy kỳ lạ. Mấu chốt là Lâm muội muội mà hắn yêu mến nhất thế mà cũng phản cảm chán ghét giống như mình, cũng chưa hề nói muốn trở về.

Hơn nữa còn khuyên mình, nói: "Nếu đã đến đây rồi thì tu tập thật tốt. Ngươi là người thừa kế dòng chính của nhà họ Cổ, phải tu hành thật tốt, phục hưng danh dự gia đình."

Loại này khuyên bảo này gần đây hắn đã nghe quá nhiều. Kể từ sau khi phụ thân chết, dường như tất cả mọi người cảm thấy cả nhà họ Cổ đều như có vẻ trở nên bấp bênh, thế nhưng hắn rất muốn nói, Cổ phủ vẫn là Cổ phủ, mà không hề lung lay."

"Người giết phụ thân của ngươi đang ở ngay trong Thái Học Viện, ngươi đã từng gặp hắn rồi."

Cung Dao đánh giá ba người, thu hết vẻ mặt của ba người vào lòng.

"Ai?"

Cổ Ngọc dồn dập hỏi, hắn hít thở cũng nặng hơn.

"Giảng lang, Tiểu Lâu."

Khóe miệng Cung Dao hiện lên một nụ cười, nói: "Cho nên hôm qua ta hỏi tên họ của hắn ở đó, chỉ là Liễu Hàn Phong khá là bảo vệ hắn, ta cũng không tiện cứng rắn đi vạch trần. Hắn dù sao cũng đã ở trong Thái Học Viện, cứng rắn muốn vạch trần, sẽ làm cho sơn trưởng mất thể diện. Nhưng phụ thân của ngươi là nguyên lão của giáo hội Đông chi thần giáo hội, là đại cung cấp chủ, ta cảm thấy ta có trách nhiệm nói cho ngươi biết chân tướng."

Cả người Cổ Ngọc đều sững sờ, hắn vẫn nhớ rõ hôm qua từng thấy giảng lang Tiểu Lâu kia ở pháp hội. Mặc dù vị giảng lang kia chỉ lộ mặt trong thời gian ngắn ngủi, nhưng lại khiến hắn ấn tượng sâu sắc.

Không chỉ là bởi vì giảng lang Tiểu Lâu này trẻ tuổi, cũng không chỉ bởi vì tóc của hắn rất ngắn, mà là tất cả trạng thái khí mà hắn thể hiện ra ngoài làm cho hắn có một loại áo ước xuất phát từ chỗ sâu trong nội tâm.

Nhưng mà khi lúc này nghe nói chính là hắn giết phụ thân của mình, trong lòng hắn sinh ra cảm giác nhục nhã khó mà kiềm chế được, cũng từ đau khổ chuyển hóa thành không biết làm sao.

"Cái gì, hắn, hắn chính là Lâu Cận Thần sao?" Cổ Ngọc không dám tin mà hỏi.

"Ngươi có thể hỏi tiểu cô nương bên cạnh ngươi đây." Cung Dao chỉ chỉ Tiết Bảo Nhi nói.

Mặt Tiết Bảo Nhi đã đỏ bừng, khi Cổ Ngọc và Lâm Đại Thanh xoay đầu lại nhìn nàng, nàng nói không nên lời.

"Hóa ra ngươi đã biết từ lâu, đúng rồi, hắn đưa ngươi trở về, là ân nhân của ngươi, ngươi cho rằng không nói cho ta, ta sẽ vĩnh viễn không biết sao?" Cổ Ngọc lớn tiếng gào thét.

Tiết Bảo Nhi một câu cũng không nói nên lời, nàng thẹn trong lòng, cũng không biết làm sao.

"Ngươi cái thứ ăn cây táo rào cây sung này, ngươi cút đi, bây giờ cút ra ra ngoài, nhà họ Cổ không muốn người như ngươi!" Cổ Ngọc phẫn nộ chỉ vào Tiết Bảo Nhi, mắng to.

Cái gì là chân tướng.

Nhiều khi, tất cả những gì một người nói đều là nói thật, nói chính là sự thật, nhưng cái này chưa chắc đã là chân tướng của sự việc.

Chân tướng của một sự việc cần có cái nhìn tổng thể về nguyên nhân, sự phát triển và các quá trình khác, nếu như chỉ lấy một phần nào trong đó ra xem, thì đó cũng không phải là chân tướng.

Bình Luận (0)
Comment