Song, Cổ Ngọc tựa như không muốn biết những cái khác. Hắn chỉ biết phụ thân mình bị một người tên là Lâu Cận Thần giết chết rồi, mà bây giờ tên hung thủ giết người Lâu Cận Thần này thế mà lại công khai xuất hiện trong Thái Học, thành một giảng lang.
Sau khi hắn bị khơi dậy cảm xúc nôn nóng bị chôn giấu kể từ sau khi phụ thân chết, hắn đầu tiên là cuồng loạn mắng đuổi Tiết Bảo Nhi đi, sau đó hắn bắt đầu làm loạn lên, giống như bị điên rồi vậy. Làm loạn trong Thái Học, lúc đầu không có ai để ý, ngọn lửa vô danh trong lòng hắn liền càng lúc càng lớn.
Thế là hắn chạy đến làm loạn ở chỗ đốc học.
Hô to, nói giảng lang mà Thái Học tuyển chọn là hung thủ giết người, nói giảng lang của Thái Học giết tướng quân nhị phẩm đương triều thế mà không người trị tội. Hắn đang lớn tiếng kêu gọi mọi người bắt lấy Lâu Cận Thần, khi các học sinh và giảng lang vây xem càng ngày càng nhiều, hắn thậm chí lớn tiếng la lên.
"Đây là Thái Học của Càn quốc, há lại cho người sát hại tướng quân Càn quốc ở đây làm giảng lang. Đây là khinh nhờn với Càn Quốc, đây là mạo phạm Thái Học, đây là miệt thị tất cả mọi người ở đây!"
Cung Dao đang đứng trên tầng cao hơi bất ngờ, thậm chí có chút cảm giác vui mừng, Cổ Ngọc này thế mà lại bùng phát ra năng lượng mạnh mẽ như thế.
Đêm qua, nàng không cưỡng ép vạch trần Lâu Cận Thần ở pháp hội ở giảng đường lớn, là bởi vì nàng cảm thấy có mấy lời dùng thân phận của nàng khó mà nói được. Nhưng hiện tại Cổ Ngọc này có một thân phận cực tốt, hơn nữa tính cách này đúng là vừa đụng đã phát nổ.
Mà hai người Lâm Đại Thanh và Lâu Cận Thần đứng ở ngoài, như là lần đầu tiên quen biết nhau.
Lúc đầu Tiết Bảo Nhi bị hắn đuổi đi, không dám tới gần nữa. Nhưng hiện tại hắn lớn tiếng la lối, lớn tiếng kêu gọi ở đó, Lâm cô nương lại ở phía ngoài đám người, nàng liền tới bên cạnh Lâm Đại Thanh.
Các giảng lang sau khi nghe tin của các học sinh đều đến. Sau khi nghe rõ ràng chuyện gì xảy ra, cả đám đều kinh ngạc, sau đó xôn xao. Người vào Thái Học phần lớn đều là người Càn quốc. Mặc dù có người nơi khác chưa từng nghe qua sự tích về Lâu Cận Thần ở kinh thành, nhưng trong này có kha khá một bộ người chính là người kinh thành.
Bọn họ đương nhiên biết Lâu Cận Thần, hơn nữa từ trước đó vài ngày đến nay, cũng nghe người trong nhà nói đến Lâu Cận Thần. Mà chính bọn họ và đám hội bạn lúc đùa giỡn cùng nhau, thỉnh thoảng cũng sẽ nhắc đến Lâu Cận Thần này.
Đương nhiên trong lòng bọn họ đều tức giận bất bình, bởi vì một câu kia của Lâu Cận Thần 'Công tử và tướng quân trong kinh thành chẳng qua cũng chỉ thế này" ở trong lòng của bọn họ là cũng cùng chửi cả bọn họ.
Trong lòng bọn họ, mình cũng coi như là một vị công tử trong kinh thành, dù cho bây giờ không phải, nhưng tương lai cũng sẽ là.
Cho nên khi bọn họ nghe nói, vị giảng lang Tiểu Lâu nhìn có vẻ cực kì đặc biệt chính là Lâu Cận Thần, lập tức có một loại cảm giác đặc biệt, cảm giác Lâu Cận Thần nên như vậy, dạng người như thế cũng quả thực sẽ nói ra như vậy.
Khi Lâu Cận Thần đi ra, hắn nhìn thấy một vòng người, nghe thấy có tiếng la gần như là khàn giọng trong đám người.
Hắn nghe rõ ràng nội dung, lúc biết chuyện gì xảy ra, phát hiện tất cả mọi người đang nhìn mình.
Hắn không đi qua ngay, mà là nhìn về phía mấy tòa nhà nhỏ bên cạnh. Ở cạnh cửa sổ trên tòa nhà lần lượt có sơn trưởng, cùng hai vị đại giáo dụ. Hai vị đại giáo dụ đều xuất hiện ở bệ cửa sổ, cũng đều nhìn về Lâu Cận Thần.
Đại giáo dụ áo bào đen Liễu Hàn Phong bưng một ly trà, lẳng lặng uống.
Mà Cung Dao đứng ở đó, ánh xanh lam trong hai mắt như mùa đông lạnh lẽo, phảng phất như nàng đang dùng một loại ánh mắt lạnh lùng chăm chú nhìn kỹ thế gian này.
Ồn áo náo động phía dưới kia trong mắt của nàng tựa hồ chỉ là một trò khôi hài. Nàng lấy một loại lạnh lùng đặc biệt cô lập với thế gian bên ngoài.
Sau khi mọi người thấy Lâu Cận Thần tới thì đều quay đầu, sau đó nhao nhao nhường ra một con đường.
Lâu Cận Thần đứng ở nơi đó, Giản Đại Sĩ cùng đi ra từ phòng chứa sách bên cạnh cũng thối lui sang bên cạnh.
Hai tay của hắn buông xuống hai bên, hơi giấu vào trong tay áo.
Tóc đen ngắn bằng tấc, trong đôi mắt thâm thúy mang theo cảm giác mông lung, hai hàng lông mày của hắn dài, cũng không thô, nhưng lại đen, hơi cong như mũi thương.
Khuôn mặt hắn trắng trẻo khâu râu, cái cằm khẽ nâng, một trận gió thổi tới, vạt áo tung bay. Hắn từng bước một đi về phía trong đám người Cổ Ngọc.
"Hắn đã giết phụ thân của ngươi, giết tướng quân Càn quốc, xin sơn trưởng hãy tru sát người này, lấy lại thanh thế cho nước, giải oan cho người đã khuất!"
Cung Dao đột nhiên quỳ xuống, quỳ lạy về phía phòng của sơn trưởng.
Tất cả mọi người nghe, cũng đều nhìn một màn này, tựa hồ nhận định cái này Tiểu Lâu liền là hung thủ.