Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm (Dịch)

Chương 353 - Chương 353: Nữ Lang Sao Lại Không Mang Trường Kiếm (2)

Chương 353: Nữ lang sao lại không mang trường kiếm (2) Chương 353: Nữ lang sao lại không mang trường kiếm (2)

Trong đó đã có người ánh mắt bất thiện, ngo ngoe muốn động, tựa hồ nghĩ muốn ra tay, như muốn lôi Lâu Cận Thần xuống.

Tiết Bảo Nhi đứng đằng sau đám người, nhìn cảnh tượng này, thân thể của nàng đang phát run. Nàng cũng không biết vì sao mà biểu ca đột nhiên thể hiện điên cuồng như vậy, cũng dường như còn có gì đó khác.

Lâm Đại Thanh vươn tay lặng lẽ nắm chặt tay của nàng, không nói gì, nhưng cặp mắt biết nói kia của nàng lại như ẩn chứa thiên ngôn vạn ngữ, trấn an sợ hãi sâu trong đáy lòng Tiết Bảo Nhi không ít.

"Hừ!"

Đột nhiên cười lạnh, khiến Cổ Ngọc cũng sửng sốt, không đợi hắn lại nói tiếp, Lâu Cận Thần đã nói: "Ngươi nói ai giết phụ thân ngươi?"

"Ngươi!" Cổ Ngọc đột nhiên đứng lên, chỉ Lâu Cận Thần nói.

"Ta? Ta là ai?" Lâu Cận Thần hỏi.

"Ngươi là hung thủ giết người." Giả Ngọc lại một lần nữa nói.

"Tại sao ta là hung thủ giết người?" Lâu Cận Thần lại hỏi.

"Ngươi giết phụ thân của ta, tướng quân đương triều!" Cổ Ngọc lớn tiếng nói.

"Ngươi nhìn thấy rồi?" Lâu Cận Thần hỏi.

"Ta, không thấy, nhưng chính là ngươi giết." Cổ Ngọc nói.

"Ngươi không thấy, nhưng vì sao lại cho rằng là ta giết đây?" Lâu Cận Thần hỏi.

"Ngươi, bởi vì ngươi là muốn..." Cổ Ngọc nói đến đây thì nhớ đến một lời đồn. Lời đồn đại kia nói phụ thân của mình tặng một tiểu thiếp đang mang thai của mình cho người khác. Loại chuyện này trong lòng hắn là loại chuyện trơ trẽn, nghĩ đến nguyên nhân này, hắn lại nói không nên lời.

"Ồ, ta nghe nói, phụ thân của Cổ công tử, Cổ Thuận Cổ nhị gia đi tặng thiếp thất hài tử của chính mình cho người ta đùa bỡn, sau đó bạn của phụ thân tiểu thiếp đó tìm đến, cứu nàng khỏi bể khổ. Về phần có phải là hắn giết phụ thân của ngươi hay không, ta không biết, nhưng ta biết, phụ thân ngươi đáng chết, nhân vật như vậy, trên không thể báo đáp quốc gia, dưới không thể vì dân chờ lệnh, lại chỉ biết cậy vào tổ tông bao che, mà làm mấy chuyện khi nam phách nữ, ức hiếp người lương thiện, chết không có gì đáng thương."

"Ngươi..." Cổ Ngọc chỉ Lâu Cận Thần, hắn nói không nên lời. Hắn phát hiện, lời Lâu Cận Thần nói đúng là sắc bén như dao.

Đoạn lời nói này vừa ra, xung quanh lặng ngắt như tờ. Vốn dĩ còn một số người xôn xao, cũng muốn ra tay với Lâu Cận, ai nấy cũng đều lắng xuống.

"Ngươi không biết tên của ta, ta có thể nói cho ngươi, ta tên là Tiểu Lâu, bạn bè đều gọi ta như vậy. Ngươi nhận lầm người rồi. Ngươi có dạng phụ thân này, ngươi nên đoạn tuyệt quan hệ, tu hành thật tốt đi. Hoan nghênh đến nghe khóa kiếm thuật của ta, nghe khóa kiếm thuật của ta, ngươi sẽ hiểu rất nhiều đạo lý. Chí ít là ngươi có thể phân biệt ra được ai là kẻ địch của ngươi. Đừng để bị người khác châm ngòi, ngươi và nhà họ Cổ các ngươi không chịu đựng nổi hậu quả đâu."

Lâu Cận Thần nói xong, lại ôm quyền với các vị giảng lang, sau đó hành lễ với hai vị đại giáo dụ Cung Dao và Liễu Hàn Phong cùng với sơn trưởng, sau đó rời đi.

Cổ Ngọc tức giận tới toàn thân phát run, chỉ vào bóng lưng Lâu Cận Thần nhưng lại nói không ra lời.

Ánh mắt của Cung Dao sau cùng nhìn về phía sơn trưởng. Trong Thái Học, thái độ của sơn trưởng mới là tất cả. Mà trong cả Càn quốc, Thái Học lại có đại vị trung lập mấu chốt, nàng không thể chọc giận sơn trưởng ở đây.

Lâu Cận Thần trở lại phòng mình, chuyện vừa rồi, trong lòng hắn sớm đã suy tính phương án. Hắn tin tưởng đại trưởng lão của Ngũ Tạng Thần Giáo, ông ta nói sắp xếp mình vào Thái Học này, mà sơn trưởng cũng biết thân phận của mình. Ông đã cho phép mình tiến vào, như vậy nhất định sẽ bảo vệ mình.

Đương nhiên, có thể tự mình giải quyết thì giải quyết, chỉ cần không phải Hóa Thần ra tay, hắn tự nhận đều có thể đối phó được.

Hết thảy đều giống như một trận mưa rào có sấm chớp đột nhiên tới vào giữa tháng sáu, tới cũng nhanh đi cũng nhanh. Nhưng Lâu Cận Thần mơ hồ cảm giác được, trong Thái Học đang manh nha một trận gió bão.

Sơn trưởng không tỏ thái độ chính là tỏ thái độ lớn nhất, khóa kiếm thuật của Lâu Cận Thần được xếp lùi lại vào sáng mai.

Hắn không biết sẽ có bao nhiêu người tới nghe khóa của mình, nhưng hắn vẫn nghiêm túc viết giáo trình, nghiêm túc suy nghĩ tìm tòi xem nên dạy thứ gì, nhưng bất kể có bao nhiêu người đến, cho dù là không có ai đến, hắn cũng không quan tâm, hắn tới đây là để tu hành.

Đã là để làm phong phú tri thức tu hành của mình, tăng cường lai lịch, cũng là để làm rõ con đường về sau.

Ngày thứ hai, hắn mang theo kiếm, đi tới một giảng đường.

Giảng đường cũng không lớn, bên trong quả nhiên không có một người.

Toàn bộ giảng đường dùng tấm ván gỗ lát thành, bố cục là bục giảng phía trước, phía trên bày biện bàn thấp, hai bên trái phải bục giảng cũng đều bày biện bàn thấp và ghế ngồi quỳ chân.

Trên người hắn mặc một bộ giảng lang phục gấm trắng, trên lưng buộc lệnh bài, kiếm đặt ngang bày ở trước mặt trên bàn thấp.

Cả người lộ ra vẻ sáng sủa và tinh thần.

Bình Luận (0)
Comment