Hắn ngồi ở chỗ đó, nhìn ngoài cửa sổ một chút, không có học sinh muốn tới, thầm nghĩ, về sau có khóa tiếp, như thế nào cũng phải mang một quyển sách đi đọc, phải đi hỏi sơn trưởng một chút, sách có thể cho mượn ra ngoài hay không.
Đúng lúc này, hắn nhìn ra bên ngoài có một bóng người dò xét một chút rồi lại rụt trở về.
Có người thăm dò tình hình, hắn đương nhiên không thèm để ý. Nhưng người này hắn biết, chính là Tiết Bảo Nhi. Mặc dù nàng không tiếp tục thò đầu vào nữa, nhưng Lâu Cận Thần biết nàng nhất định đang trốn trong góc kia, lúc này nói: "Tiết Bảo Nhi, ngươi ra đây."
Một hồi lâu sau, mới có một thiếu nữ ôm một thanh kiếm, chậm rãi từ tốn từng bước đi từ bên ngoài vào.
Lâu Cận Thần cười nói: "Thế nào, nhanh như vậy đã lạnh nhạt sao?"
Tiết Bảo Nhi nhìn hắn một cái, lại không dám nhìn nhiều, đứng ở trong cửa, chỉ tiến vào một chút.
"Ngươi qua đây ngồi xuống bên này." Lâu Cận Thần chỉ vị trí dưới tay mình nói.
"Ta, ta là tới nói cho ngươi biết, cắt đứt quan hệ." Tiết Bảo Nhi giống như là cố lấy hết dũng khí mới nói ra những lời này.
"Ồ, cắt đứt quan hệ? Thế không biết quan hệ của chúng ta là gì?" Nụ cười trên mặt Lâu Cận Thần thu lại, lạnh lùng hỏi.
Tiết Bảo Nhi nghe thấy ngữ điệu của Lâu Cận Thần nháy mắt đã lạnh xuống, lòng hoảng hốt, nói ra: "Ta, ta không biết."
"Ha ha, chúng ta bèo nước gặp nhau, chẳng qua chỉ là cùng một đoạn đường thôi. Ngày đó kỳ thật ta vừa vặn muốn đi nhà họ Cổ, ngươi cũng không cần cảm kích thật tâm với ta, bởi vì ta đưa ngươi trở về, đã đòi lại ân tình vố Thi Vô Tà. Ngươi bây giờ, chỉ là học sinh của Thái Học, mà ta là giảng lang của nơi này." Lâu Cận Thần chậm rãi nói.
Lâu Cận Thần phát hiện, thiếu nữ vốn dĩ có chút vui tươi, trong thời gian thật ngắn bởi vì thân nhân qua đời, cùng hoàn cảnh sinh hoạt thay đổi, đã trở nên đè nén. Nàng biến thành luôn luôn cúi đầu, trở nên nhỏ nhẹ, nàng dường như nói mỗi một câu đều như phải liên tục cân nhắc, không còn tự tin nữa.
"Thế nhưng, lần thứ nhất gặp mặt là mới quen, hai lần coi như là quen biết, nếu là người quen, vậy ta có mấy câu muốn nói với ngươi, cái gọi là, đại trượng phu sống giữa trời đất, há lại sống lâu dài trong buồn bực, ta thấy ngươi dường như sống cũng không vui lắm." Lâu Cận Thần nói.
Tiết Bảo Nhi gần như muốn bật khóc, nhưng nàng chịu đựng. Từ hôm qua đến bây giờ, nàng bị biểu ca Cổ Ngọc nhục mạ đủ kiểu, một câu cũng không dám nói.
"Nhưng mà, nhưng mà ta không phải đại trượng phu."
Bao nhiêu uất ức của Tiết Bảo Nhi hóa thành một câu nói như vậy.
Lâu Cận Thần đột nhiên nghĩ đến một câu: "Đáng tiếc, ta không phải thân nam nhi."
Trong câu nói kia có tiếc nuối mãnh liệt, nhưng một câu đó của Tiết Bảo Nhi lại có vẻ bất đắc dĩ nhận mệnh.
"Ngươi đã từng nghe qua một câu chưa?" Lâu Cận Thần hỏi.
Tiết Bảo Nhi mờ mịt, nàng lắc đầu, nàng đương nhiên chưa từng nghe qua, bởi vì Lâu Cận Thần vẫn chưa nói.
" Nam lang vấn thị đái trường kiếm, thứ lạc tinh hoa sức động thiên, thỉnh quân tạm hiết nhĩ đường trung, nhược cá kiều nương thị lão tiên.
Nữ lang sao lại không mang trường kiếm, đâm rơi tinh hoa văn động thiên, xin quân tạm nghỉ trong đường ta, nếu kiều nương đây là lão tiên."
Lúc Lâu Cận Thần đang mở miệng, chỉ đang nghĩ đến câu đầu tiên "Nữ lang sao lại không mang trường kiếm", đây đương nhiên là câu thơ hắn sửa lại, là do thấy nàng ý chí tinh thần sa sút, có thái độ hậm hực, bèn muốn dùng nó khuyên bảo một chút.
Nhưng mà lời nói ra, sẽ lại có câu thứ hai, đằng sau cũng liền thuận thế sửa lại, dù sao hắn cảm thấy rất thuận người, có hợp luật hay không hắn cũng mặc kệ.
Nhưng mà sau khi Tiết Bảo Nhi nghe xong, cả người đều bị bài thơ của Lâu Cận Thần đưa vào mơ màng vô biên.
Trong Thái Học, trong các giảng đường khác đều có đầy người ngồi, cho dù là không đầy cũng có một nửa, mà chỗ giảng đường của Lâu Cận thần là ít nhất, hơn nữa chỉ có một người đứng ở đó.
Lâu Cận Thần nhìn Tiết Bảo Nhi hay tay ôm kiếm ở bên hông, trên mặt toàn là vẻ khát khao và mờ mịt, lòng mềm nhũn hỏi: "Vẫn chưa tìm được hung thủ giết gia gia ngươi sao?"
Nhắc tới gia gia của nàng, nháy mắt đã kéo nàng trở về thực tại.
Nàng lắc đầu, nói: "Thi đại nhân nói gia gia chết trong tay người bắt chuột, nhưng trên đời này người săn chuột có rất nhiều."
"Gia gia ngươi tu đạo gì?"
Lâu Cận Thần hỏi.
"Gia gia tu Vũ Hóa Đạo,"Ô Mãng Nhập Mộng Pháp", ta cũng tu pháp này."
Tiết Bảo Nhi nói.
Lâu Cận Thần nghe thấy nàng giới thiệu về pháp thuật mà mình tu, đã biết vì sao không nhìn thấy nhiều dấu vết tu hành trên người nàng lắm.
Vũ Hóa Đạo này xem như là căn bản, xuất âm hồn, âm hồn dạ du, nhật du, sau đó tấn thăng là Âm Thần.
Lâu Cận Thần chưa từng gặp tu sĩ Âm Thần, nhưng mà đã có một chữ "thần" ở trong đó thì đã nói rõ tất cả rồi.