Đệ tứ cảnh thì là sau khi hắn luyện tập pháp niệm từ vừa mới chuyển nhu xong, hắn phát hiện kiếm khí của mình có thể nhỏ bé hơn, cũng có thể tinh tế ký thác ý chí của bản thân hơn, thế là kiếm thuật có một biến hóa về chất.
Luyện khí đạo Hóa Thần là một đại cảnh giới, có thể chia làm một số tiểu cảnh giới. Mà Lâu Cận Thần sau khi kết hợp kiếm thuật và pháp căn bản của bản thân, chính là một loại phương pháp phụ tu cực tốt. Đương nhiên, uy lực kiếm pháp của hắn cũng bắt đầu phát sinh chất biến.
Kiếm thuật của Lâu Cận Thần đã hoàn toàn thay đổi nhận thức về kiếm thuật trong lòng Tiết Bảo Nhi. Diệu cảnh hiện ra từ kiếm thuật kia khiến nàng trông mong, gieo một hạt giống trong lòng nàng. Hơn nữa nàng phát hiện kiếm thuật này dường như có thể chữa trị tâm trạng, làm cho lòng bị đè nén của nàng trở nên sáng tỏ rất nhiều.
Tiết Bảo Nhi từ từ đi đến giữa giảng đường, chậm rãi quỳ xuống, nói ra: "Tiết Bảo Nhi, nguyện bái ngài làm thầy, vĩnh phụng tọa tiền."
Lâu Cận Thần cười ha hả một tiếng, nói: "Có lòng này thì tốt, nhưng không cần như thế. Chỉ có lòng tự do mới có thể khống chế kiếm pháp, làm người phải khiêm tốn, lúc rút kiếm phải có lòng xem nhẹ hết thảy."
"Ngươi, đứng sang cạnh, ta truyền cho ngươi một bộ kiếm thuật xây dựng căn cơ kiếm thuật, tên là "Tân Biên Trúc Cơ Kiếm Thức", xem kỹ."
Dứt lời, Lâu Cận Thần bắt đầu dạy nàng cơ sở kiếm thuật. Không biết từ lúc nào đã tới trưa, lúc giảng lang từ những giảng đường khác đi ngang qua giảng đường của Lâu Cận Thần, nhìn mấy lần, phát hiện thứ được dạy lại là thứ cực kỳ cơ sở, đây là kiếm thuật người bình thường đều sẽ luyện tập, không khỏi cau mày.
Bọn họ nghĩ mãi mà không hiểu, vì sao Lâu Cận Thần lại dạy thứ như vậy?
Một giảng lang trong đó nói: "Trượng kiếm chi thuật cần lấy tay cầm kiếm, cầm kiếm đi hiểm, quyết thắng nằm trong gang tấc. Loại như vậy tất nhiên là cần từ cơ sở luyện lên, chỉ là người cầm kiếm đấu kiếm, dù cho rất nhiều người luyện cả một đời, đối mặt với ngân hoàn phi kiếm bây giờ cũng không có chút sức đánh lại nào."
"Đây là dạy hư học sinh! Cũng may chỉ có một nữ oa không hiểu chuyện học loại kiếm thuật bị đào thải này." Một giảng lang khác nói.
Sau khi người rời đi, lại có giảng lang đi ngang qua, sau khi nhìn mấy lần, lắc đầu rời đi.
Không lâu lắm, lại là các học sinh đi ngang qua. Bọn họ vây quanh bên ngoài giảng đường xem, nhìn trong chốc lát xong, liền cảm thấy tẻ nhạt vô vị. Vốn dĩ có người còn cân nhắc tới đây nghe pháp, nhưng nhìn thấy Lâu Cận Thần dạy thứ như vậy, cả đám đều thầm từ bỏ.
Sau khi Tiết Bảo Nhi thấy nhiều người vây xem như vậy, vốn là rất không được tự nhiên, nhưng thấy Lâu Cận Thần hoàn toàn không thèm để ý, liền cũng chầm chậm bình tĩnh lại, lại tiếp tục. Dạy học hôm nay kết thúc, Lâu Cận Thần để nàng trở về luyện "Vận kiếm" nhiều hơn .
Phương pháp luyện tập vận kiếm là để một cái vòng quanh thân kiếm, chuyên môn luyện mấy kiếm thức cố định, không cho phép vòng thoát khỏi thân kiếm, mà lúc đâm ra, vòng phải vừa vặn trượt dừng ở mũi kiếm.
Đây là luyện cho nàng cách khống chế kiếm, đó là nền tảng để rèn luyện sức mạnh trong cơ thể để xuyên qua thân kiếm và chạm tới mũi kiếm.
Tiết Bảo Nhi luyện đến toàn thân đổ mồ hôi, sau khi hơi kiệt sức mà trở về chỗ ở, phát hiện biểu ca và biểu tiểu thư đều đang đợi mình.
Hôm nay biểu ca Cổ Ngọc cũng không đến giảng đường, hắn nói bên Thái Học Viện không cho mình một câu trả lời thỏa đáng, liền không đi học đường nghe giảng.
Mà Tiết Bảo Nhi chính là bị hắn mắng đuổi đi, lúc này mới chuyển giảng đường của Lâu Cận Thần.
"Nghe nói ngươi đi học kiếm trong giảng đường của Lâu Cận Thần?" Cổ Ngọc ngồi ở cửa ra vào, tra hỏi mà như đang đè ép một loại phẫn nộ nào đó.
Tiết Bảo Nhi không trả lời, còn không cần nàng trả lời.
"Ngươi biết hắn là kẻ thù giết cha ta, ngươi vì sao còn muốn đến chỗ hắn." Cổ Ngọc bỗng nhiên bùng nổ, đứng dậy lớn tiếng chất vấn.
Lòng Tiết Bảo Nhi đau khổ, trước kia biểu ca vẫn chăm sóc nàng, nhưng có một số việc không nói rõ được. Thật ra nàng vốn không muốn đến chỗ Lâu Cận Thần. Lần này đi là bị Cổ Ngọc mắng, sau đó đến đó cũng là muốn quyết đoán trong lòng, cắt đứt một chút duyên phận với Lâu Cận Thần. Chỉ nói chuyện với Lâu Cận Thần một phen, cùng với phô diễn bộ kiếm thuật kia đã mở ra một cánh cửa trong lòng nàng.
Hoặc là nói gieo một hạt giống trong lòng nàng, hạt giống này nhanh chóng mọc rễ nảy mầm.
Nàng bắt đầu ước mơ một thế giới thần kỳ cao diệu. Nàng muốn trở thành một người có thể nắm giữ vận mệnh của chính mình.
Ánh mắt của nàng đã nhảy ra khỏi Cổ phủ, nhảy ra khu vực này, nàng dường như được một nhát kiếm kia của Lâu Cận Thần đã phá vỡ tầng mây dày đặc, cắt đứt trần duyên.
Nàng nói: "Biểu ca, lão tổ tông bảo ngươi tới nơi này tu tập, cũng không phải là để ngươi đến báo thù, việc này có lão tổ tông làm chủ, ngươi cần gì phải tự gây khó dễ với chính mình ở đây nhỉ?"