Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm (Dịch)

Chương 357 - Chương 357: Nhìn Lén (1)

Chương 357: Nhìn lén (1) Chương 357: Nhìn lén (1)

"Được thôi, ngươi nói ta tự gây khó dễ với chính mình, ngươi muốn học, vậy ta liền để ngươi học cho đủ ở đây luôn! Ta sẽ nói chuyện này cho nãi nãi, xem nãi nãi nói thế nào!" Cổ Ngọc lớn tiếng nói, nói cho cùng, hắn cũng không phải là một người có chủ kiến lắm.

Lâm Đại Thanh bên cạnh nhìn Tiết Bảo Nhi đi qua bên cạnh, nàng cau mày, trong mắt là lo lắng sâu sắc, đã lo lắng cho Cổ Ngọc, lại lo lắng Tiết Bảo Nhi bị người ta lừa gạt.

Lâu Cận Thần trở lại chỗ ở, đầu tiên là đặt kiếm lại trong phòng.

Sau đó tiến vào trong nhà ăn.

Trong nhà ăn, khu vực giảng lang dùng bữa và khu vực các học sinh dùng bữa được ngăn cách, Lâu Cận Thần ngồi xuống xong, lập tức có người bưng một phần đồ ăn tới.

Cơm là loại gạo Hoàng Ngọc Linh nấu thành cơm, ngửi cực thơm, khiến người cực thèm ăn, đồ ăn thì là một phần rau luộc, hương vị bình thường, nhưng hiển nhiên đây không phải là món để ăn, và cơm cũng không chỉ để no bụng.

Trong thức ăn đều ẩn chứa tinh khí rất mạnh, Lâu Cận Thần yên lặng ăn xong, sau đó một mình trở lại chỗ ở, bài giảng hôm nay đã hoàn thành.

Cảnh ngộ của Tiết Bảo Nhi hắn có thể tưởng tượng ra được, với nhận thức của mình, nhất định sẽ khiến cuộc sống của nàng ở Giả phủ không tốt. Nhưng nàng bất lực, nàng chỉ là một dây leo cố gắng sinh trưởng dưới cái bóng của Cổ phủ, nhưng sự xuất hiện và tồn tại của Lâu Cận Thần đã khiến nàng trở nên dần dần không hợp ở nơi đó nữa.

Hôm nay, rất hiển nhiên, nàng là muốn cùng Lâu Cận Thần cắt đứt một phần duyên phận, hết mình cống hiến cho Cổ phủ, nhưng lại được Lâu Cận Thần mở ra một thế giới mới, thế giới mới nháy mắt đã đánh vỡ hết thế giới ban đầu trong lòng nàng.

Dùng một câu nói chính là, thế giới quan, nhân sinh quan bị phá vỡ.

Lúc Lâu Cận Thần trở lại chỗ ở, Trương Văn Tập ở sát vách mở cửa, đang mài một thanh kiếm ở nơi đó, tiếng mài ken két vang lên, hắn nhìn Lâu Cận Thần, hơi xấu hổ cười cười.

Lâu Cận Thần nhẹ gật đầu nhìn thoáng qua, sau đó trở lại trong phòng, dạo qua một vòng, không có chuyện gì lại liền đi tới phòng chứa sách.

Trương Văn Tập vẫn mài kiếm ở đó, nhìn Lâu Cận Thần bóng lưng rời đi, mãi đến khi Lâu Cận Thần đi hồi lâu sau.

Hắn cong ngón tay gõ gõ lên thân kiếm, kiếm phát ra tiếng "leng keng". .

"Trương Văn Tập, giữa trưa ngươi mài kiếm cái gì, muốn chết à!" Một phụ giáo ở phòng bên cạnh lớn tiếng hô hào.

"Ta đây là sáng tạo một hoàn cảnh tôi luyện tâm cảnh cho mọi người." Trương Văn Tập cười hì hì nói, nhưng hắn cũng không tiếp tục mài nữa.

Trong phòng Lâu Cận Thần, một mảng u ám, bởi vì cửa sổ đều đang đóng, trong u ám phảng phất có một bóng mờ ảo đang di động.

Cái bóng mờ này nhẹ nhàng mà cẩn thận di chuyển trong phòng, hắn phát hiện phòng này rất đơn giản, ban đầu là dạng gì, hiện tại chính là dạng ấy, cũng không hề giống các giảng lang khác bố trí vật dụng thường ngày xa hoa gì đó.

Trên bàn có một quyển sách, phía trên có chữ viết, dường như là một chút kinh nghiệm tu hành tâm đắc. Ở trong mắt của bóng người kia, những chữ kia đang mơ hồ phát quang.

Bóng người lặng lẽ đứng trước bàn, trước chỉ là hiếu kì tùy tiện nhìn vài lần, mà sau khi xem xong, không khỏi thấy mê mẩn, chỉ cảm thấy miêu tả trong đó, giống như là mở ra một thế giới mới cho hắn.

Một tờ xem hết, không nhịn được đưa tay đi lật sách kia.

Nhưng trong một thoáng khi tay bóng người chạm đến trang giấy, nét bút trên giấy nét bút nháy mắt phân giải ra, từng nét bút đều hóa thành kiếm thức, bay lên từ trang sách.

Chấm, móc, phẩy, ngang, dọc.

Mỗi một nét bút đều như một thức kiếm chiêu.

Trong mắt của hắn, một mảnh kiếm quang chói mắt huyễn bay lên, hắn nhanh chóng lui lại, đồng thời trên người hắn dâng lên quang hoa.

Một người với mười cánh tay dài mảnh xuất hiện, hai tay của hắn chộp tới những kiếm quang kia, chỉ thấy khua tay ra một mảng huyễn ảnh, một mảnh kiếm quang bị tay của hắn ngăn lại, hắn thế nhưng lại có rất nhiều tay bị kiếm quang chặt đứt. Hắn hoảng hốt trở ra, như một con trùng ngàn chân chui qua khe cửa, sau khi ra cửa nhanh chóng biến mất trong hư không.

Trương Văn Tập ở cửa cách đó không xa quay lại nhìn thoáng qua, cái gì cũng không nhìn thấy. Nhưng hắn cảm thấy động tĩnh, thế là đi tới cửa, từ khe cửa nhìn lén vào phòng, chỉ thấy trên bàn trong phòng như có một quyển sách vẫn đang phát tán ra quang mang, mơ hồ ở giữa, có kiếm quang như đang xoay quanh trong hư không.

Trong lòng hắn sợ hãi thán phục, nghĩ đến sáng hôm nay lúc mọi người đi ra khỏi giảng đường đều vây quanh bên ngoài giảng đường của vị giảng lang Tiểu Lâu này. Hắn cũng nhìn thấy Lâu Cận Thần dạy kiếm thuật, cũng không phải là loại ngự kiếm chi thuật mà mọi người nghĩ kia, chính là trượng kiếm chi thuật, kiếm thuật lạc hậu như vậy sao sẽ có học sinh đi học?

Bình Luận (0)
Comment