Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm (Dịch)

Chương 362 - Chương 362: Mặc Ngươi Thi Pháp (1)

Chương 362: Mặc ngươi thi pháp (1) Chương 362: Mặc ngươi thi pháp (1)

Nhưng tâm trạng của Lâu Cận Thần cũng không trào dâng, cũng không phải là bởi vì hắn giết người giết nhiều. Cứ việc từ khi đi tới thế giới này, hắn không còn cảm thấy sợ hãi đối với việc giết người nữa, nhưng sự tôn trọng đối với sinh mệnh chưa hề từng đánh mất.

Hạ thủ có thể không lưu tình, nhưng hạ thủ trước là thận trọng.

Trán Hỏa Phái đã rớm mồ hôi, vừa rồi hắn tận mắt thấy Lâu Cận Thần giết người nhanh chóng gọn ghẽ tới mức nào, đó là không lưu tình chút nào đấy.

"Giết ngươi cái gì, Lâu Cận Thần, ngươi đang nói gì thế?" Hỏa Phái nói.

"Nói cái gì trong lòng chính ngươi rõ ràng, không dối gạt ngươi, cảm giác của Lâu mỗ đối với nguy hiểm rất nhạy cảm. Lần thứ nhất khi gặp ngươi đã cảm thấy một luồng sát ý cực nóng như có như không, nhưng ngươi che giấu rất nhanh. Lúc ấy nhiều người, ta cũng không thể xác định, nhưng đặt ở trong lòng."

Lâu Cận Thần ngồi ở chỗ đó, trên tay trống không, cái gì cũng không cầm, kiếm vẫn treo trên tường.

"Nhưng vừa rồi, ta cảm giác một hỏa ý nồng đậm lấp lóe ở phía xa, tâm quỷ của ngươi hiện ra tâm ý của ngươi rõ ràng. Ngươi muốn giết ta, nhưng ngươi kiềm chế năng lực của tâm quỷ, nhưng so với sư phụ tiểu quan hạ độc thủ với ta cũng còn kém." Lâu Cận Thần như nói đến việc nhà, lại làm cho Hỏa Phái cảm nhận được áp lực vô tận.

Hỏa Phái cảm giác mình chắc chắn đang chịu nhục nhã, hắn rất muốn phản bác một câu, nói: Cái tên sư phụ nhà quê như ngươi cũng xứng so sánh với ta?

Nhưng hắn lại im lặng.

"Ngươi muốn giết ta, là bởi vì cái gì chứ? Ta tự hỏi cũng chưa từng đắc tội với ngươi." Lâu Cận Thần dừng một chút, nói: "Thế nhưng ta lại từng giết một người của Ngũ Tạng Thần Giáo, người kia tên là Tiêu Đồng, không biết quan hệ với ngươi là gì?"

Lâu Cận Thần tra hỏi, tựa hồ hỏi đúng chỗ đau của người. Hắn cũng không nhịn được nữa, phẫn nộ trong mắt phun trào, khiến cho tâm quỷ trong đèn lồng nhảy lên, hắn nói: "Ngươi giết cháu trai của ta, đứa con duy nhất của muội muội ta yêu thương nhất, ngươi trả lại mạng hắn đây!"

Lâu Cận Thần nhìn thoáng qua đèn lồng, tâm quỷ theo cơn phẫn nộ của hắn lồng lên như một con rắn lửa, giống như là lúc nào cũng muốn nhào tới.

"Ta giết hắn, ngươi cũng biết nguyên nhân, giết hắn là bởi vì hắn giúp người Bí Linh Giáo đến bắt tâm quỷ của sư phụ ta. Ta đây sao có thể dung hắn? Trong tổng đàn cũng đã phái người đi điều tra." Lâu Cận Thần nói.

"Giết người thì đền mạng, ngươi cũng có người thân bạn bè, người thân bạn bè của ngươi bị người ta giết, ngươi cũng sẽ đi báo thù cho bọn họ. Ngươi ngay cả khi nữ nhi của bạn bè bị khi nhục, ngươi cũng có thể giết công tử và tướng quân đương triều của kinh thành vì nàng. Vì sao ta không thể báo thù vì cháu trai ta?" Hỏa Phái hai mắt đỏ sậm nói.

Lâu Cận Thần giờ đây đã hiểu, có một số người, vì người thân báo thù không cần phân biệt đúng sai, chỉ phân biệt tình cảm nông sâu.

"Vì người thân báo thù, không có cái gì không thể, là lý do đường đường chính chính." Lâu Cận Thần nói: "Như vậy vừa nãy khi hai người bọn họ ra tay với ta, vì sao ngươi không ra tay?"

Một câu của Lâu Cận Thần lại hỏi nỗi đau của hắn, vừa nãy hắn đúng là muốn ra tay, cho nên bị Lâu Cận Thần phát giác được sát cơ của hắn. Nhưng muốn ra tay, cùng có thể làm được hay không thì không phải cùng một chuyện. Bởi vì Lâu Cận Thần giết người quá nhanh, nhanh đến mức lúc hắn đang chờ một cơ hội tuyệt hảo, muốn một kích trí mạng, hai người kia thế mà đã vừa chết vừa trốn.

"Hai người kia nếu như không có sự giúp đỡ của ngươi, chỉ sợ cũng không cách nào lừa dối vào đi." Lâu Cận Thần nói.

Hỏa Phái lại một lần nữa trầm mặc, hắn biết bản lĩnh của hai người kia. Một người trong tay có một món pháp khí giam cầm thần bí, không ai có thể tránh, một người khác có ngự ngân hoàn chi thuật, cực kì kỹ xảo, có danh xưng "Ngân mang đoạt hồn", rất nhiều người thân thể tự do cũng không thể chạy thoát dưới ngân hoàn của hắn.

Trong lòng hắn, Lâu Cận Thần lại thường thường không mang kiếm bên người, bản lĩnh toàn thân đều ở trên thân kiếm, nếu người mà không mang kiếm, không có kiếm đã mất một nửa bản lĩnh.

Loại tình huống này, có hai người phối hợp, một người giam cầm, một người giết người.

Người giam cầm thu hút sự chú ý, kẻ giết người nấp ở một bên, ngân hoàn kiếm cương bỗng nhiên ập tới, lại có hắn ở một bên phối hợp tác chiến, cho là vạn vô nhất thất, chỉ là hắn ngàn lần cũng không ngờ tới, Lâu Cận Thần thế mà còn có một môn pháp thuật kiếm khí.

Không khỏi nhớ tới từng ở tổng đàn, một đêm đó, hắn nhìn thấy có một tia bạch quang nhảy lên lập lòe trong đêm tối, tất cả mọi người tưởng rằng Lâu Cận Thần đang ngự ngân hoàn, hóa ra không phải, Lâu Cận Thần đang tu một môn pháp thuật khác.

Bình Luận (0)
Comment