Bọn họ mượn cầu chúc quanh năm suốt tháng của người ở thế giới này mà vượt qua hàng rào thế giới hư thực, nhập vào một điểm ý thức, sau đó chậm rãi lớn mạnh trong loại tế tự năm rộng tháng dài này.
Nhưng là Hỏa Phái là tu sĩ đệ tam cảnh cường đại của Ngũ Tạng Thần Giáo, tri thức lý luận mà hắn từng xem qua tuyệt đối sẽ không ít hơn Lâu Cận Thần, hắn hiển nhiên là lợi dụng ý chí của bí linh giáng lâm nào đó, luyện thành một loại pháp thuật.
Lâu Cận Thần nhìn thấy ngọn lửa do tâm quỷ biến thành dâng lên, bên trong lại là màu đen, khí tức kinh khủng hiện lên. Hắn nhìn thấy trong sắc đen hình thành một dáng vẻ ác quỷ, mà ánh lửa kim hồng bên ngoài giống như là một bộ pháp bào trên người của nó.
Nó nhìn về phía Lâu Cận Thần, một ý chí cường đại ép tới. Lâu Cận Thần cảm giác không khí xung quanh đều đang thiêu đốt, hơn nữa không thể thở nổi, tựa như là trong phòng đã bắt lửa, không chỉ có là lửa cực lớn, còn có khói mù nồng nặc.
Loại này không chỉ có tác dụng với nhục thân, mà trực tiếp xâm nhập tâm thần.
Lâu Cận Thần đưa tay, kiếm đang treo trên vách tường "keng" một tiếng ra khỏi vỏ, một vòng bạch quang cắt bóng tối, rơi vào tay Lâu Cận Thần. Hắn rõ ràng vừa mới cảm nhận được có một ý chí định chặt đứt liên hệ giữa mình cùng kiếm. Chỉ là kiếm này mình đã thưởng thức nhiều năm, lại tế luyện nhiều năm, gần như có thể nói là tâm huyết tương liên.
Trong chớp mắt khi kiếm rơi vào trong tay hắn, hắn không dừng lấy một giây, kiếm trong tay dường như đang vung lên, vẽ ra một vệt ánh sáng bạc trong khoảng không tối tăm, chia cắt khoảng không bị bao phủ bởi tro tàn.
Một kiếm tách bóng tối, kiếm thế như ở chỗ tận cùng, nhưng lại không dưng mà sinh ra ý mới, vung vẩy hóa làm đâm chọc. Một nhát đâm này như đâm đến long trời lở đất, giống như phá vỡ núi đá.
Nhưng mà tâm quỷ dị hóa trong bóng tối kia đúng lúc này lại nổ tan ra, tan vào các nơi tối tăm, giống như là những con khỉ cơ thể màu đen khoác lên tấm da lửa.
Lâu Cận Thần không thích khỉ, thậm chí có thể nói là ghét.
Sự tồn tại quái dị như con khỉ kia phát ra tiếng kêu kỳ quái, sau đó biến mất trong bóng tối. Thế nhưng rõ ràng là một vùng hư không tối tăm, trong cảm giác của Lâu Cận Thần lại là lửa cháy vô biên từ bốn phương tám hướng mà tới.
Một cảm giác ngạt thở quấn quanh trong lòng hiện lên, hắn buộc niệm ngưng ý, minh nguyệt trong lòng, kiếm trong tay lại như như hoa tuyết bay ra.
Giống như một nắm ánh trăng đánh vỡ căn phòng, cả nắm ánh trăng chiếu sâu vào bóng tối dày đặc, dường như xua tan mọi bóng tối.
Hắn không dùng đôi mắt đặc biệt của hắn để tìm, chỉ thuần túy dựa vào cảm giác của bản thân mà kiếm trong tay.
Bóng tối dữ dội như là thuỷ triều rả rích không dứt, nhưng lại như lửa định vây lấy Lâu Cận Thần và kiếm.
Lâu Cận Thần lúc này đây rốt cuộc hiểu, khi mình nói muốn cho hắn thỏa thích thi pháp, vì sao ánh mắt của đối phương lộ ra một vẻ vui mừng điên cuồng.
Đệ tam cảnh trong kinh thành quả nhiên đều không thể coi thường được.
Hắn cảm nhận được hương vị của lửa địa ngục ở đây, hắn chưa từng gặp ngọn lửa này, nhưng là loại tính chất này, lại làm cho hắn cảm thấy mình đang đối mặt lửa tới từ địa ngục.
Kiếm trong tay hắn không hề ngừng, mỗi nhát kiếm không chỉ đâm vào bóng tối mà còn đâm vào từng ngọn lửa tồn tại trong cảm giác của hắn.
Những ngọn lửa kia nhanh chóng tiêu tan sau khi kiếm vút qua, nhưng lại bốc cháy tiếp ở chỗ khác, liên tiếp, lợi dụng bóng tối mà đánh úp về phía cơ thể của Lâu Cận Thần.
Trên người Lâu Cận Thần và kiếm quang đều bùng lên quang hoa như nguyệt sương, gạt mở bóng tối kia ra.
Lâu Cận Thần đột nhiên thu kiếm, cầm kiếm mà đứng, bình tâm tĩnh khí.
Hắn cảm nhận ác ý trong bóng tối, nhưng ác ý ở khắp mọi nơi, không có một phương hướng rõ ràng hơn, điều này khiến tâm kiếm của hắn cũng không thể phát huy.
Thế nhưng, nếu ngươi đã nghĩ lấy vô số ác ý chồng chất che giấu chỗ bản thể của ngươi, vậy ta sẽ phá vỡ tất cả lớp da bên ngoài của ngươi.
Tâm tư của hắn vừa định, kiếm trong tay lắc một cái, hóa thành kiếm quang cuồn cuộn, như gió thổi ngược tuyết chảy, kiếm quang lan tràn khắp các ngõ ngách, đâm rách lửa bóng tối trùng điệp.
Hỏa Phái vốn vừa ngạc nhiên lẫn vui mừng lúc này lòng lại trùng xuống, hắn phát hiện kiếm trong tay Lâu Cận Thần, pháp thuật lại hoàn toàn không rơi đến trên người hắn, một chút pháp ý bám vào hắn nháy mắt sẽ bị đâm tan, nồng đậm hơn một chút cũng sẽ bị nó đâm tan.
"Sao lại như thế? Uyên Hỏa do Hắc Uyên quỷ của ta biến thành sao lại bị hắn dễ dàng đâm tan như thế, kiếm của hắn, kiếm pháp của hắn..."
"Tìm được ngươi rồi." Tai Hỏa Phái nghe thấy một giọng nói như vậy, sau đó khi nghe thấy giọng nói này, phát hiện Lâu Cận Thần cũng biến mất.