Rõ ràng trong cả căn phòng đều là khí tức Hắc Uyên quỷ của hắn trải rộng, Lâu Cận Thần thế mà cứ như vậy mà biến mất, khiến hắn hoàn toàn không thể tìm được, đang lúc trong lòng của hắn sợ hãi.
Trong bóng tối, một đạo kiếm quang cắt vỡ bóng tối xuất hiện. Không đợi hắn kịp phản ứng, một kiếm đã đâm vào giữa trán hắn.
Một luồng kiếm ý mãnh liệt, thuần túy, lạnh lùng bay thẳng trong lòng của hắn, như nguyệt quang đóng băng hết thảy.
Hỏa Phái vừa chết, tâm quỷ kia liền như mất khống chế, Lâu Cận Thần rất rõ ràng, tâm quỷ của Ngũ Tạng Thần Giáo nếu như chủ nhân chết đi, nó tu luyện được Tâm Quỷ liền sẽ chạy trốn, hóa thành quỷ quái thật sự.
Lâu Cận Thần lấy ra một chiếc gương từ trên đầu giường, chiếu vào trong hư không, trong hư không lập tức có từng luồng khói đen vặn vẹo hiển hiện. Trong khói đen lại xen lẫn màu đỏ lửa, lửa giống như là mắt của khói đen, đối diện với tấm gương.
Pháp niệm của Lâu Cận Thần dũng mãnh lao vào trong gương. Con mắt trong gương quang vận đại thịnh, những luồng khói đen vặn vẹo kia rốt cuộc không ngăn cản nổi, không ngừng chui vào trong gương. Cuối cùng, chỉ còn lại một cái đèn kỳ quái bị vứt trên đất, ánh đèn đã tắt.
Mà cạnh cửa, có một người lại đang dựa vào trên vách tường, Hỏa Phái lùi tới đó, tựa như lúc nào cũng muốn chạy trốn, nhưng mà cuối cùng cũng không có cơ hội. Lâu Cận Thần xuất kiếm giết người, đã không muốn để cho đối phương đào tẩu, như vậy xuất kiếm nhất định gọn gàng mà linh hoạt.
Hắn ném kiếm lên, hình như có một bàn tay vô hình cắm kiếm vào trong vỏ, nhìn Hỏa Phái giữa trán chảy máu, lại đang dựa vào vách tường nói: "Cho ngươi cơ hội, pháp thuật của ngươi quả thật không tệ, có thể so chiêu lâu như vậy dưới kiếm của ta, đã là hiếm có."
Hỏa Phái hình như nghe lời này xong, một tia ý thức cuối cùng tan đi, thân thể hoàn toàn ngã xuống.
"Cộc cộc ộc!"
Đột nhiên có tiếng đập cửa vang lên, Lâu Cận Thần biến sắc, hắn lại không có bất kỳ cảm giác gì cả.
"Ai đang triệu hồi ta?" Một giọng nói trầm thấp, phảng phất mang theo một hơi thở mục nát truyền vào trong tai Lâu Cận Thần, khiến hắn khiếp sợ.
Có thể giấu được cảm giác của hắn tới gần cửa của hắn, lại làm cho hắn không thể nhận ra được, thế gian lại có thể có người nào đây?
Hắn nhớ tới một điều trong bản lệnh cấm Thái Học kia: "Không được sử dụng pháp thuật loại triệu hồi!"
Vừa nãy Hỏa Phái cũng có thể được coi là sử dụng một loại pháp thuật triệu hồi nào đó, dù không phải hoàn toàn, nhưng cũng có một phần đặc tính triệu hồi như vậy ở trong.
Đây là đã triệu hồi tồn tại không thể biết ở trong bí cảnh Thái Học rồi sao?
Con người sợ nhất cái gì?
Cái chết? Đau đớn? Mất mát? Tiếc nuối? Lười biếng? Tình yêu?
Có người nói là không biết, nhưng nhất định có người không đồng ý, cho nên mỗi người mỗi khác.
Trong lòng mỗi người đều sẽ có nỗi hoảng sợ, Lâu Cận Thần đương nhiên cũng có, cho dù hắn tu hành đến nay đã trải qua sinh tử, trải qua ly biệt, ở sâu trong nội vẫn vẫn sẽ có chuyện sợ hãi.
Sợ hãi như mến mộ, khi ngươi cho rằng mình không thế, sẽ luôn có một số chuyện khiến ngươi biết, đó chỉ là trước đó ngươi chưa từng gặp phải người hoặc việc khiến ngươi sinh ra loại cảm giác này.
Lâu Cận Thần trong nháy mắt sinh ra sợ hãi, chính hắn cũng không biết bản thân đang sợ hãi cái gì, nhưng mà ngoài cửa không ngừng vang lên tiếng đập cửa "cộc cộc cộc", khiến hắn lui về phía sau, hắn hy vọng tiếng đập cửa nơi này sẽ gọi người bên cạnh dậy, đến lúc đó người bên cạnh có thể phát ra tiếng hét chói tai, kinh động đến nhiều người hơn.
Đương nhiên, trước đó hắn vẫn luôn nghe Hỏa Phái nói, ở trong này không có chuyện gì giấu được sơn trưởng, hy vọng điều hắn nói là thật.
Song, những điều này chỉ là một tạp niệm chợt lóe lên trong lòng hắn, hắn biết tất cả đều chỉ có thể dựa vào chính mình, nhất là lúc đối mặt với sinh tử mà vẫn muốn đem hy vọng gửi gắm cho những người khác, đó không phải hào kiệt thật sự.
Lâu Cận Thần không triệu kiếm tới, mà cầm gương trong tay đặt lên bàn, hắn đi tới cạnh tường, lấy kiếm đang treo xuống, hắn mượn động tác lấy kiếm này để trấn an tinh thần, muốn trấn áp nỗi sợ hãi vô hình đang ùa từ ngoài cửa vào.
Trong nháy mắt khi nắm lấy kiếm, một phần sợ hãi đã bị ngăn cản, hắn chống thanh kiếm xuống đất, hai tay đặt lên chuôi kiếm, như là đang đè lại trái tim đang nhảy lên của mình, mở miệng nói: "Ai?"
Trong giới tu hành, đối diện với cái không xác định, đối thoại là một chuyện nguy hiểm cực độ.
Bản thân bị đối phương gọi tên đã xây dựng thành một mối liên hệ tăm tối rồi, mà đối thoại lại làm cho mối liên hệ này trở thành trói buộc lẫn nhau.
Mà sức kẻ yếu nhất định khó thoát khỏi, chỉ là có đôi lúc, một câu hỏi lại có thể mang đến dũng khí vô cùng cho bản thân.
Giờ đây khi Lâu Cận Thần đứng chống kiếm, toàn thân hắn đã trở nên bình tĩnh lại, kiếm dưới tay hắn đã cho hắn lòng tin vô tận.