Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm (Dịch)

Chương 366 - Chương 366: Quát Lui (2)

Chương 366: Quát lui (2) Chương 366: Quát lui (2)

Ngay khi Lâu Cận thần đặt câu hỏi, tiếng đập cửa bên ngoài lập tức dừng lại, giờ đây, dường như cả thế giới đều trở nên im lặng.

"Ai đang triệu hồi ta?" Một giọng nói già nua mang theo một hơi thở thối rữa vang lên.

Ngay khi đối phương đáp lời, Lâu Cận Thần chỉ cảm thấy một bóng tối vô tận xuyên thấu qua cửa tràn vào, lúc này, hắn dường như nhìn thấy một người già nua đang đứng ngoài cửa, khuôn mặt già cỗi, một đôi mắt âm u quỷ dị nhìn vào trong cửa.

Lâu Cận Thần cảm nhận được mình nhìn thấy, lại không thể xác định được là có phải trong thoáng chốc mình bị hưởng mà sinh ra ảo giác hay không.

Ảo giác này không có ảnh hưởng gì đến hắn, nhưng mà đối mặt với tồn tại bí ẩn không xác định này, hắn không thể xác định mình chắc chắn không bị ảnh hưởng.

"Ở đây không có ai triệu hồi ngươi, xin hãy trở về đi thôi." Lâu Cận Thần nói, nhưng mà thỉnh "thần" thì dễ, tiễn "thần" thì khó.

Ngoài cửa im lặng, một lát sau, hắn lại bắt đầu gõ cửa.

"Cộc cộc cộc!"

Tiếng gõ này như đang gõ vào trong lòng hắn, hắn thế mà lại có cảm giác như tim mình chấn động.

Lâu Cận Thần không đáp lời, nhưng đối phương lại vẫn cứ gõ, mỗi một lần gõ, Lâu Cận Thần đều cảm thấy như đang gõ lên trái tim mình, lúc gõ đến lần thứ ba, sắc mặt Lâu Cận Thần đã thay đổi, bởi vì tiếng gõ kia đã trở nên trống rỗng trong tai hắn, không còn chân thật nữa.

Nhưng chính loại trống rỗng này lại làm hắn cảm thấy mình đang ở một vùng hư không, vẫn đang bị chấn động bởi tiếng gõ của đối phương, mà người bị vây trong đó lại như đang sụp đổ theo.

Lâu Cận Thần rút kiếm ra.

Hắn tận dụng kiếm với ý đồ trấn an tâm trạng, mặc dù đỡ hơn chút, nhưng tiếng đập cửa trống rỗng kia lại cũng làm cho cả hư không cũng trở nên mục nát.

Lâu Cận Thần bắt đầu vung vẩy kiếm trong tay, kiếm ngân vang lưu chuyển trong hư không, kiếm quang cắt đứt hư không.

Đương nhiên thứ hắn phá không phải "không", mà là ý chí quỷ dị đang tràn ngập khắp trong hư không kia, kiếm trong tay hắn không ngừng phá vỡ ý chí quỷ dị không ngừng truyền vào thông qua tiếng đập cửa, trong nháy mắt đó, toàn bộ căn phòng như có những ánh trăng như bông tuyết đang bay.

Tiếng gõ cửa không ngừng, hơn nữa không còn là tiếng gõ cửa lịch sự nhẹ nhàng nữa, mà như đang ra sức đập.

Ngực Lâu Cận Thần đau đớn, hắn thu kiếm ngưng ý.

Tiếng đập cửa vẫn đang vang lên, kiếm quang trên tay hắn mạnh mẽ đâm ra, một kiếm này hoàn toàn khác biệt với kiếm thức của kiếm thế lơ lửng trước đó.

Một kiếm này thế vừa mạnh mẽ vừa cứng rắn, thẳng tắp đâm ra, trong chớp mắt khi mũi kiếm đâm ra như có ánh mặt trời phá tan bóng tối.

Cả kiếm này đâm ra chính là lúc tiếng đập cửa nặng nhất, phá vỡ ý chí quỷ dị mà tiếng gõ mang đến. Nhưng mà kiếm thế của hắn chưa hết, lại đâm một kiếm ra tiếp, hắn giẫm nhẹ một bước về phía trước, mà kiếm trong tay không ngừng đâm ra, như từng tia mặt trời, ánh sáng vỡ tan.

Hắn từng bước từng kiếm hướng tới gần cửa.

Mặc dù hắn cực kỳ thận trọng với thứ gì đó ngoài cửa, nhưng đối phương gõ cửa không ngừng, không chịu đi, thế là hắn dùng kiếm trong tay thử hắn xem sao.

Một người cầm kiếm há lại có chuyện gặp kẻ địch mạnh không dám xuất kiếm, chỉ trốn trong phòng cố thủ!

Kiếm thế của Lâu Cận Thần chồng chất như hào quang mặt trời vạn trượng, trong nháy mắt đã phá vỡ cửa, đâm vào bóng đêm khôn cùng bên ngoài.

Nhưng ngay trong khoảnh khắc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên một giọng nói.

"Cút về!"

Giọng nói này vô cùng uy nghiêm, có một vẻ không cho phép từ chối.

Lâu Cận Thần chỉ cảm thấy bóng tối và quỷ dị đè ép ở cửa sau giọng nói này rút đi như thủy triều, hình như hắn nghe thấy một tiếng gầm rú không cam lòng, một lão già âm tà bị bàn tay vô hình ép vào vùng bóng tối sâu thẳm.

Kiếm của Lâu Cận Thần vừa mới đến bên ngoài cửa thì đã dừng lại.

Kiếm thế ngừng, nhưng kiếm ý vẫn đang dừng ở mặt sau cửa, mặt sau cửa lập tức hiện ra từng lỗ nhỏ màu đen như bị cháy.

Đang lúc hắn tra kiếm trở vào bao, cửa lại bị gõ vang lần nữa.

"Ai?" Lâu Cận Thần khẽ biến sắc hỏi.

"Ta." Đây là giọng nói của sơn trưởng.

Lâu Cận Thần vội vàng đi mở cửa.

Cứ nói sơn trưởng không gì không biết ở đây, hắn không biết sơn trưởng mới tới thật, hay là đã tới từ lâu.

Sơn trưởng nhìn có vẻ đã hơi uể oải, mái tóc bạc trắng hơi thưa thớt được buộc thành búi tóc trên đỉnh đầu, cài bằng một cây trâm cài tóc bằng gỗ màu xám.

Ông chắp tay sau lưng đi tới, Lâu Cận Thần vội vàng tránh đường, ông chỉ nhìn thoáng qua người đang ngã nằm dưới đất, sau đó đi vào giữa phòng, khi Lâu Cận Thần đóng cửa lại rồi quay lại, sơn trưởng đã đang nhìn cái gương trên mặt bàn, con mắt trong gương đã mở to, đối diện với đôi mắt của sơn trưởng một cách không hề cản trở.

Lòng Lâu Cận Thần căng thẳng, lại thấy sơn trưởng vẫn đang nhìn như cũ, hình như đang nghiên cứu con mắt trong gương.

Bình Luận (0)
Comment