Đột nhiên, sơn trưởng đưa tay cầm lấy cái gương kia, lật nó lại,"cạch" một tiếng, úp nó xuống bàn.
"Gương như thế nên cất cho kỹ, không để nó làm ngộ thương người tốt." Sơn trưởng nói xong, nhìn chằm chằm vào đôi mắt Lâu Cận Thần nói: "Đồ tốt chỗ ngươi đúng là không ít."
"Một số vật do cơ duyên xảo hợp mà đoạt được, không coi là bản lĩnh lắm, không so được với sơn trưởng, một lời quát lui quỷ quái cường đại." Lâu Cận Thần tuy đang khiêm tốn, nhưng thật ra đang tìm kiếm đáp án.
"Ồ, ngươi cho rằng đó là quỷ quái sao?" Sơn trưởng hỏi.
"Không phải quỷ quái, chẳng lẽ là phân thân của "bí linh" sao?" Lâu Cận Thần hỏi.
"Tiểu tử, biết càng nhiều, càng nguy hiểm, kể từ khi ngươi tới Thái Học, giết linh hầu của Thái Học ta, giết trợ giảng của Thái Học ta, giết người tuần đêm của Thái Học ta, lại dùng một đôi mắt nhìn trộm cấm kỵ trong phòng chứa sách, còn làm thức tỉnh cấm kỵ vốn đang ngủ say, ngươi nói xem, nên thế nào đây nhỉ?"
Sơn trưởng nhìn về phía ánh mắt của Lâu Cận Thần, lúc này không có nửa điểm vẩn đục, càng không có nửa điểm mỏi mệt, hai đồng tử tối đen như vực thẳm vậy, giống như muốn cắn nuốt tất cả.
Lâu Cận Thần vội vàng siết chặt niệm ý nói: "Sơn trưởng minh giám."
Hắn vốn dĩ muốn giải thích một phen, nhưng nhớ đến việc mọi người đều nói ở đây không có chuyện gì có thể giấu giếm được sơn trưởng, như thế thì thật ra mình giải thích hay không giải thích cũng không có gì khác nhau.
"Ha ha, kiếm của tiểu tử ngươi đầy mánh khóe, lúc này sao mà biết che giấu mũi nhọn được?" Sơn trưởng hỏi.
"Sơn trưởng chê cười rồi." Lâu Cận Thần hơi thở dài trong lòng.
"Thôi vậy, ngươi giúp ta làm một việc, những chuyện này ta sẽ coi như chưa từng xảy ra." Sơn trưởng nói.
Trên đời này, chưa bao giờ tồn tại yêu một cách vô duyên vô cớ, nếu có, có lẽ người này là cha mẹ hoặc con của ngươi, chỉ là ngươi còn không biết.
Cái mà người trong giang hồ sợ nhất chính là tha thứ.
"Sơn trưởng pháp thuật thần thông, còn có gì ngươi không làm được sao?" Lâu Cận Thần hỏi.
"Ha ha, ngươi muốn từ chối?" Ánh mắt u ám của sơn trưởng nhìn chằm chằm Lâu Cận Thần.
Lâu Cận Thần nâng cao tinh thần, hắn cảm thấy sơn trưởng lúc này nguy hiểm, nói: "Ta chỉ sợ bản thân làm không tốt."
"Kiếm của ngươi vừa vặn phù hợp làm việc này." Sơn trưởng nói.
Nói xong ông đi ra ngoài cửa, đây là ý muốn Lâu Cận Thần đi theo.
Lâu Cận Thần vội vàng cầm lấy gương trên bàn, mang theo kiếm đi theo sơn trưởng.
Sơn trưởng đi thẳng ra ngoài Thái Học.
Lâu Cận Thần không biết sơn trưởng muốn đi làm gì, chỉ cảm thấy bóng tối phía trước đậm đặc như mực, hắn cảm thấy mình mình đã đi vào trong một bức tranh mực nước vẽ núi sông.
Lâu Cận Thần không dùng đôi mắt của hắn nhìn nữa, hắn tin rằng đôi mắt của mình nhìn, nhất định có thể thấy rõ gì đó, nhưng hắn cũng sợ rước phải phiền toái gì đó không cần thiết, nghĩ ngợi rồi vẫn nhịn xuống loại xúc động này.
"Ngươi có biết rằng lão phu đã bao lâu rồi chưa đi ra ngoài không?" Sơn trưởng bất thình lình mở lời hỏi.
"Tiểu Lâu còn trẻ kiến thức vẫn hạn hẹp, không biết thuở bình sinh của sơn trưởng." Lâu Cận Thần khiêm tốn nói.
"Lão phu năm mươi ba tuổi vào Thái Học làm sơn trưởng, đến nay đã hơn hai trăm năm, ngươi cũng từng nghe qua một câu, con người của thế giới này thọ không quá ba trăm năm, thọ quá ắt sẽ hoặc là điên, hoặc là dị biến." Lời của sơn trưởng nói khiến lòng Lâu Cận Thần chấn động, trước đó hắn đã cảm thấy sơn trưởng có đôi lúc nhìn có vẻ rã rời kiệt quệ, nhưng hiện tại lại cảm thấy sơn trưởng sâu không lường được.
"Ta muốn chết, thời gian vừa đến, nhất định sẽ chết hoàn toàn, nếu không sẽ giống như hai sơn trưởng tiền nhiệm, đã không chết hẳn còn cứ luôn chạy ra ngoài." Sơn trưởng nói, hiển nhiên là đang kể một số bí mật cho Lâu Cận Thần.
Cũng là đang nói cho hắn biết, tồn tại vừa mới bị triệu hồi chính là một trong hai sơn trưởng tiền nhiệm.
"Lúc người còn sống bất kể thế nào đi nữa thì lúc chết, nhất định phải chết một cách im lặng và lặng lẽ, không còn chút vấn vương, Tiểu Lâu, ngươi nói có phải không?" Sơn trưởng hỏi.
Lâu Cận Thần đi theo sau sơn trưởng không dễ gì mả trả lời, dù sao rất nhiều người đều không muốn chết, có câu nói kẻ sống lâu mới là người chiến thắng, đương nhiên, người này sau khi chết vẫn có thể bò lên, có lẽ sẽ nói: "Không được nói bừa, ta vẫn chưa chết."
"Cái chết có lẽ chỉ là một khởi đầu." Trong đầu Lâu Cận Thần đột nhiên hiện lên một câu như vậy.
"Hay, nói rất hay, Tiểu lâu có tuệ căn nhỉ, chỉ là khởi đầu này lại là ở thế giới người chết, mà chúng ta là người sống, thế giới người sống không cho phép người chết tùy ý tới, nếu không, thế giới sẽ đại loạn, ngươi nói xem có đúng không Tiểu Lâu?" Sơn trưởng lại hỏi lần nữa.
"Tiểu Lâu tài sơ học thiển, ta cảm thấy..."
"Tốt, nói rất hay, hiện tại người có nhận thức rõ ràng về bản thân giống như Tiểu Lâu ngươi quá ít luôn."