Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm (Dịch)

Chương 368 - Chương 368: Tiểu Viện Của Người Chết (2)

Chương 368: Tiểu viện của người chết (2) Chương 368: Tiểu viện của người chết (2)

Lời của sơn trưởng khiến một câu của Lâu Cận Thần nghẹn trở về, đột nhiên, hắn cảm thấy sơn trưởng nhất định không có bạn bè gì.

"Tiểu Lâu à, không phải sơn trưởng nói chuyện không lọt tai, mà là thế giới này quá phức tạp, có một số người, rõ ràng không đồng ý với lời của người khác, lại còn muốn tâng bốc ngươi một tý, sau đó thì bàn tán ở chỗ khác, lão phu á, chính là ghét nhất người như vậy." Sơn trưởng vẫn đi về phía trước, dưới chân lại xuất hiện tiếng nước.

Lâu Cận Thần chỉ cảm thấy dưới chân có một luồng hơi lạnh thấu xương xông thẳng lên.

"Sơn trưởng, chúng ta đi chỗ nào thế?" Lâu Cận Thần không nhịn được mà hỏi.

"Nói với ngươi nhiều như vậy, ngươi vẫn không hiểu, ngươi nói mình tài sơ học thiển, quả là không nói sai, chúng ta đương nhiên là đi thế giới của người chết." Sơn trưởng nói.

Lâu Cận Thần không nhịn được lại đánh giá xung quanh một lần nữa, thứ nhìn thấy chỉ có bóng tối khôn cùng, lại muốn dùng đôi mắt của mình nhìn.

"Tiểu Lâu à, không phải từng nói với ngươi rồi sao, trên con đường tới người chết, chúng ta không được thức tỉnh những vong hồn chưa chết hoàn toàn, đôi mắt của ngươi lúc nhìn người giống như là dùng kim đâm người, tốt nhất là thu lại chút." Sơn trưởng nói.

Lâu Cận Thần đúng là lần đầu tiên có người đánh giá đôi mắt của mình như vậy, rất kinh ngạc nói: "Sơn trưởng đừng bắt nạt Tiểu Lâu trẻ tuổi, đôi mắt của ta cũng là mắt tốt, sao lại thế được." Lâu Cận Thần nói.

"Ngươi không tin, thế ngươi đi xem thử xem, đến lúc đó bị mấy thứ gì đó kỳ kỳ quái quái bò lên thì cũng đừng có trách lão phu không nói trước cho ngươi." Sơn trưởng chậm rãi nói.

Lâu Cận Thần vẫn luôn cảm thấy ông đang bắn tiếng đe dọa, nhưng lại không có chứng cớ, xét việc ông cũng già rồi, bèn không cố chấp với ông.

"Sơn trưởng, Tiểu Lâu vẫn rất tò mò, ngài tu đạo gì thế ạ?" Lâu Cận Thần hỏi.

"Tiểu tử, ngươi từ ngày đầu tiên đến đã hỏi ta câu này, ngươi cảm thấy lễ phép không?" Sơn trưởng cười lạnh một tiếng nói.

Lâu Cận Thần im lặng, nhìn bóng lưng của sơn trưởng, lại nhìn chiếc cổ dưới mái tóc bạc của ông.

"Ài, Tiểu lâu à, đừng trách lão già ta nói chuyện khó nghe, dù sao thì tuổi cũng lớn rồi, sống cũng không được mấy năm nữa, luôn hơi không khống chế được cảm xúc, ngươi có thể hiểu sơn trưởng không?"

"Sơn trưởng, ta cảm thấy, ngài..." Lâu Cận thần mới bắt đầu nói, sơn trưởng đã thở dài một tiếng, nói: "Người trẻ tuổi bây giờ ấy à, luôn "Ta cảm thấy, ta cảm thấy", nói chuyện không thể thẳng thắn chút hả?"

"Sơn trưởng, Tiểu Lâu còn trẻ, không thể hiểu được loại tâm tình này của người lớn tuổi sắp chết như ngài đâu!" Lâu Cận Thần vừa dứt lời, cả con đường đột nhiên trở nên yên tĩnh hẳn.

Sơn trưởng cũng không nói chuyện nữa.

"Sơn trưởng, ngài có thể chia sẻ một chút tâm trạng của người lớn tuổi với người chưa đến ba mươi như Tiểu Lâu không?" Lâu Cận Thần lại hỏi lần nữa.

"Ha ha, ha ha!" Sơn trưởng ở phía trước đột nhiên bật cười, nói: "Người trẻ tuổi bây giờ á, chính là một chút khổ cũng không chịu nổi, mấy câu nói đã nói đến lão phu choáng ngợp, muốn ăn người à!"

Một câu cuối cùng của ông kéo ra âm thanh rất dài, mang theo cảm thán vô tận, cùng với cảm giác đau khổ đè nén.

Lòng Lâu Cận Thần căng thẳng, nói: "Sơn trưởng, mọi người nói chuyện phiếm chút đi, nói chuyện phiếm chút, tâm trạng sẽ ổn hơn, ngài nói sao? Sơn trưởng, ngài càng già càng dẻo dai, nhất định có thể đột phá ràng buộc của tuổi thọ."

"Ngoan, đúng là đứa nhỏ ngoan, nói chuyện chỉ chớp mắt đã dễ nghe hơn hẳn, đúng là gió chiều nào theo chiều ấy mà." Sơn trưởng cảm thán nói.

Lâu Cận Thần im lặng.

Phía trước xuất hiện một con sông dài, nước của sông này ánh lên ánh sáng lạnh lẽo u ám.

Sơn trưởng đi từng bước dọc theo sông, ông bỗng mở lời nói: "Tiểu Lâu à, ngươi muốn làm sơn trưởng của Thái Học này không?"

"Tiểu Lâu không muốn." Lâu Cận Thần nói.

"Làm sơn trưởng ngày nào cũng bị nhốt ở trong này, có ý nghĩa gì?" Lâu Cận Thần nói.

"Nếu như có thể không bị nhốt ở trong này thì sao?" Sơn trưởng nói.

"Ta cũng không muốn, ta một kiếm tung hoành qua lại, thiên hạ có nơi nào không thể đi, sao phải ở lại một chỗ như vậy chờ chết chứ?" Lâu Cận Thần dứt lời, đã cảm thấy mình nói không ổn, bởi vì nói đến "chờ chết" như là đang châm chọc sơn trưởng.

Sơn trưởng trầm mặc một lúc, rồi cảm thán nói: "Người trẻ tuổi bây giờ á, quá nhỏ mọn, ngoài miệng thì nói mọi người nói chuyện tử tế, mà lại cứ luôn châm biếm."

"Sơn trưởng, xin lỗi, ta không kiềm chế được." Lâu Cận Thần có sai liền sửa, lập tức xin lỗi.

"Quên đi, người trẻ tuổi chưa đến cảnh sinh tử sẽ luôn yêu thích việc tự do giữa sống chết, Tiểu Lâu à, ngươi nói không muốn làm sơn trưởng, nhưng lại có người muốn làm sơn trưởng, ngươi cho rằng bọn họ nghĩ như thế nào?" Sơn trưởng hỏi.

"Sơn trưởng đương thời vì sao phải làm chức sơn trưởng này thế?" Lâu Cận Thần hỏi.

"Ta á, quá lâu rồi, quên mất rồi." Sơn trưởng nói: "Nếu ta nhớ được thì sao còn hỏi ngươi."

Bình Luận (0)
Comment