Lâu Cận Thần ngẩng đầu nhìn trời, trên trời không có sao, nhìn đằng xa, xa xa tối đen như mực cả vùng, chỉ có dòng sông chảy bên cạnh là không có tiếng động, bên dưới ánh nước lung linh, dường như có bí ẩn vô tận.
Đột nhiên, có một thứ gì đó nhảy ra khỏi nước, giống như cá, nhưng trong trước lại có một con cá lớn nhảy lên theo sau hắn, một miếng đã cắn nuốt hắn.
"Đây thật là thế giới của người chết sao?" Lâu Cận Thần không khỏi đưa ra nghi vấn.
"Người chết chẳng qua chỉ là xưng hô của người sống đối với bọn họ thôi, bất kể là sống hay chết đều chỉ là một loại trạng thái, ngươi không phải muốn biết đạo mà ta tu sao? Ngươi đoán trước thử xem." Sơn trưởng nói.
"Diêm La!" Lâu Cận Thần nói thẳng.
Sơn trưởng im lặng hồi lâu, rồi nói: "Cho nên lão phu vẫn luôn cảm thấy, người trẻ tuổi bây giờ không thành thật, rõ ràng trong lòng biết, lại còn ra vẻ như không biết."
"Sơn trưởng, ngài hiểu lầm rồi, từng có một lần ta gặp được một ông lão, sau khi Tiểu Lâu một lời nói ra đạo mà ông ấy tu xong, ông ấy lại như có thái độ mất hứng, cho nên Tiểu Lâu cảm thấy có lẽ phải giả vờ một chút, mới có thể làm cho người già vui lòng." Lâu Cận Thần nói.
"Ài!" Sơn trưởng lại thở dài, nói: "Tiểu Lâu à, nói chuyện tử tế đi."
"Vâng, sơn trưởng." Lâu Cận Thần nói.
"Diêm La Đạo trên thế gian có ít truyền thừa, ngươi sao có thể đoán được, hay là ngươi từng gặp rồi?" Sơn trưởng hỏi.
Lâu Cận Thần nghĩ ngợi, nói: "Ta không biết, từng gặp được một con vượn đen, hình như nó có năng lực có thể hành tẩu giữa âm dương, mà sơn trưởng dẫn ta từ thế giới người sống đi tới thế giới người chết, khả năng như thế, trước kia chưa bao giờ từng gặp, cho nên đoán là Diêm La Đạo."
" Ngươi đoán không sai, ta quả thật là tu Diêm La Đạo, hơn nữa hai sơn trưởng tiền nhiệm cũng tu đạo này, cũng chính vì tu đạo này rồi, cho nên lúc thọ tẫn, không cam lòng chết đi như vậy, hơn nữa cho rằng bản thân còn có thể dùng một cách khác sống lại, dù sao thì Diêm La Đạo chính là hành tẩu giữa âm dương, là môn tu hành pháp tiếp xúc với người chết nhiều nhất, cho dù là muốn chết cũng khó mà chết được hoàn toàn." Sơn trưởng nói.
"Vậy không biết sơn trưởng hiện tại muốn dẫn Tiểu Lâu đi chỗ nào? Xin sơn trưởng hãy nói rõ ràng, cũng tiện cho Tiểu Lâu chuẩn bị tâm lý." Lâu Cận Thần nói.
"Ta dẫn ngươi đi giết hai vị sơn trưởng đó." Sơn trưởng nói.
Câu trả lời này lại khiến Lâu Cận Thần bất ngờ, lại làm cho hắn có loại cảm giác không bất ngờ.
"Sơn trưởng vừa nãy không phải một lời đã quát lui vị "sơn trưởng" kia sao? Sao thế?" Điều Lâu Cận Thần muốn nói là, ngươi muốn giết không phải dễ lắm sao, còn cần ta đi?
"Ta không giết được bọn họ, ta và bọn họ cùng tu một đạo, bọn họ đã chết rồi, ta làm sao có thể giết được bọn họ một lần nữa? Hiện tại chỉ là giam cầm bọn họ lại, nhưng mà bản thân ta cũng sẽ chết đi, tương lai ta cũng sẽ chết, cũng không có ai có thể giam cầm ta đã chết được." Trong lời nói của sơn trưởng có mang theo lo lắng nhàn nhạt.
Nhưng mà không biết vì sao, Lâu Cận Thần lại nghe ra một loại cảm giác phấn khích, Lâu Cận Thần cảm nhận được một cảm xúc mâu thuẫn nồng đậm hơn từ ông.
Sơn trưởng tựa như đang chờ mong cảnh tượng sau khi mình chết, không ai có thể làm gì được ông.
"Sơn trưởng, kiếm của ta có thể sẽ không khiến ngươi thất vọng, vừa nãy ngài nói có người muốn làm sơn trưởng, là ai?" Lâu Cận Thần hỏi.
"Đương nhiên là hai vị giáo dụ." Sơn trưởng nói: "Tế ti cấp cao của Đông chi thần, Cung Dao muốn làm sơn trưởng, Liễu Hàn Phong đến từ phủ Quốc sư cũng vậy."
"Bọn họ không phải Diêm La Đạo, cũng có thể làm sơn trưởng sao?" Lâu Cận Thần hỏi.
"Có thể làm được hay không thì dù sao cũng phải làm mới biết được." Khi sơn trưởng nói chuyện thì đã tới một nơi có xuất hiện ngọn đèn phía trước.
Nếu không nói cho Lâu Cận Thần biết đây là thế giới của người chết, hắn hoàn toàn sẽ không cảm thấy ngọn đèn kia có gì kỳ quái, bởi vì ngọn đèn giống như một tiểu viện nhà nông cô độc, ánh đèn trong tiểu viện ảm đạm, là ánh sáng duy nhất trong vùng bóng tối này.
Hai người từng bước một tới gần, tiểu viện và ngọn đèn như trong tranh cũng chầm chậm hiện lên rõ ràng trong mắt Lâu Cận Thần.
Lâu Cận Thần không lên tiếng, hắn đang đánh giá cái sân này.
Lúc tới gần cái sân này, hai người tới trước cửa, cửa bị khóa, sơn trưởng lại lấy một chiếc chìa khóa ra, tra vào mở cửa, Lâu Cận Thần đi theo vào, đưa tay chạm vào cửa, duỗi ngón tay ấn vào cửa.
Một ít vụn gỗ bị hắn kéo miết xuống, bị hắn vân vê chà xát ở đầu ngón tay, những vụn gỗ như bụi mà bay đi.
Một tiểu viện ngột ngạt.
Ánh đèn phát ra từ trong phòng, Lâu Cận Thần càng cảm thấy đây như một tòa nhà giam.
Ở đây có cửa sổ, trên cửa sổ có dán giấy dán cửa sổ, trong phòng có đèn, đột nhiên có một bóng người nhào lên cửa sổ, nhìn qua một cái lỗ cửa sổ bị rách ra bên ngoài.