Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm (Dịch)

Chương 370 - Chương 370: Nhìn Thấu (1)

Chương 370: Nhìn thấu (1) Chương 370: Nhìn thấu (1)

Đó là một đôi mắt tràn đầy chết chóc, đây là lần đầu tiên Lâu Cận Thần nhìn kỹ càng đôi mắt của một người chết như vậy.

Hắn từ trong đôi mắt này chỉ nhìn thấy cảm xúc tiêu cực.

Đôi mắt của một người sống bất kể như thế nào sẽ luôn có sức sống trong đó, mà đôi mắt này, bị nó nhìn chằm chằm vào, cơ thể phảng phất như từ từ chết đi.

Lâu Cận Thần không nhìn nhiều lắm, mà nhìn ba gian phòng ở bên trong, nói: "Không phải nói chỉ có hai sơn trưởng tiền nhiệm bị nhốt trong này sao? Sao lại có ba gian phòng?"

"Bởi vì ở đây có một gian là ta để lại cho chính mình." Sơn trưởng nói.

"Ồ, thế chúng ta bây giờ làm thế nào? Đi thẳng vào sao?" Lâu Cận Thần hỏi.

Hắn vẫn luôn cảm thấy chuyện chắc chắn sẽ không dễ dàng như vậy.

"Đương nhiên, chỉ cần đẩy cửa này ra, giết chết người phải chết mà lại không chết hẳn trong phòng kia đi, việc này sẽ kết thúc, cũng tiêu trừ toàn bộ tai họa ngầm của Thái Học." Trong giọng nói của sơn trưởng vừa như nhiều thêm chút hưng phấn, giống như tâm nguyện nhiều năm có thể được hoàn thành.

Lâu Cận Thần trầm tư, tựa như đang suy tư về cái gì đó, một lát sau mới mở miệng nói: "Sơn trưởng, ta giết chết được sao?"

"Lão phu chưa bao giờ gặp được người trẻ tuổi ưu tú như ngươi, Tiểu Lâu, ngươi có thể." Sơn trưởng nói.

Thế là Lâu Cận Thần tiến lên hai bước, chậm rãi rút kiếm ra.

Tiếng kiếm ngân vang trong tĩnh lặng, khí tức trên người hắn ngược lại càng lúc càng mờ nhạt, nhưng thanh kiếm dường như có trọng lượng ngàn cân, giống như đang che giấu một tia trăng, cần phải cẩn thận rút ra, ánh sáng đang chói lọi trong tiểu viện.

Một tiểu viện trong thế giới của người chết, bên trong đang nhốt hai người nghe nói đã chết từ rất lâu.

Kiếm trên tay Lâu Cận Thần chậm rãi rút ra, sơn trưởng phía sau bắt đầu lộ ra nụ cười.

Đôi mắt bên trong nhìn trộm ra ngoài từ cái lỗ nhỏ trên cửa sổ toát lên một vẻ nôn nóng, hắn như đang sợ hãi.

Kiếm hoàn toàn rút ra, Lâu Cận Thần lại đột nhiên mở miệng nói: "Đúng rồi, sơn trưởng, có lẽ nào có một loại khả năng, ngươi đang lừa gạt ta?"

Nỵ cười trên mặt sơn trưởng cứng đờ, chưa kịp trả lời, một tia sáng bạc chói lọi đã vạch ra một đường cung, bắt đầu từ phía dưới vung lên, trong khoảnh khắc mũi kiếm hướng lên trên, hào quang trên mũi kiếm rực rỡ nhất, chớp mắt đã chuyển hướng về phía trước, vung lên, ánh sáng bạc như đom đóm, như bông liễu, rõ ràng là đang hướng thẳng tới trán của sơn trưởng, nhưng lại có cảm giác lúc nào cũng có thể chuyển hướng mà bay đi.

Sơn trưởng hình như có chút trở tay không kịp, lại bị một kiếm này điểm trúng, giữa trán ông nháy mắt mở rộng, mà ông lại như ảnh ngược trong nước, cả người trong chớp mắt đã từ thực chuyển thành ảo.

Trong chớp mắt này, tâm kiếm của Lâu Cận Thần đã không thể khóa chặt mục tiêu, chỉ có thể lần theo một tia cảm ứng của dấu vết trong bóng tối, lại truy đuổi tiếp, luồng kiếm quang như một con đom đóm lập lòe đột nhiên quay lại, lại như bông liễu bị gió thổi đột nhiên bay đi, đáp xuống một vùng bóng tối khác.

Đồng thời trong đôi mắt của Lâu Cận Thần cũng nổi lên tê hoa, những chỗ hắn nhìn tới, từng tầng hư không bong ra như gợn sóng.

Kiếm trong tay Lâu Cận Thần lại đâm về phía chỗ sâu nhất trong gợn sóng hư không bị bong ra kia.

Nhưng gợn sóng nọ lại mạnh mẽ biến thành sóng, cuộn ngược về phía hắn, giống như tất cả chỉ là một cái bẫy, mục đích là nhấn chìm Lâu Cận Thần trong làn sóng hư không dâng cao này.

Kiếm trong tay Lâu Cận Thần lại bay lên, dọc theo khe hở còn chưa bị đóng lại, người theo kiếm chui ra ngoài, thân hình của hắn giống như một dải ruy băng tung bay trong gió, tựa như không trọng lượng, nhưng cũng giống như cơ thể của hắn là một con cá đang nhanh chóng bơi ra khỏi xoáy nước.

Khi Lâu Cận Thần đi tới một chỗ yên tĩnh quay lại nhìn,"sơn trưởng" kia vẫn đang đứng ở đó.

Ông nói: "Tiểu Lâu à, ngươi có phải nhầm rồi không, người ta muốn ngươi giết là người bị nhốt ở trong phòng."

Đôi mắt của Lâu Cận Thần dừng ở "sơn trưởng", da thịt trên mặt ông trong mắt hắn nhanh chóng lật lại, thối rữa, xanh đen, sơn trưởng vốn dĩ hiện ra một cách già nua, lúc này thế mà đã biến thành dáng vẻ một người chết rữa nát.

Trong đó một con mắt của ông ta thế mà đã bị hư thối, con mắt này chỉ cần chớp mắt,"sơn trưởng" lập tức dùng tay che mặt, gợn sóng hư không chồng lên người ông, ông lại khôi phục nguyên dạng lần nữa.

Chỉ là trong đôi mắt ông lại lộ ra vẻ âm tà tĩnh mịch, u ám nhìn chằm chằm Lâu Cận Thần.

"Ta đã nói bao nhiêu lần, đôi mắt của ngươi không được nhìn loạn, vì sao ngươi lại không nghe chứ!" "Sơn trưởng" vô cùng tức giận, nhưng ngữ điệu của ông rất kỳ lạ, không phải là người như ông nên có.

Lâu Cận Thần còn nhớ rõ, trước đó khi bản thân ở trong phòng chứa sách dùng mắt xem xét chỗ sâu trong cấm kỵ, thứ nhìn thấy là hai ngón tay, đồng thời nghe thấy một câu, hiển nhiên đó là sơn trưởng đang nghiêm túc hoặc tức giận nói, đó là cảnh cáo.

Bình Luận (0)
Comment