Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm (Dịch)

Chương 371 - Chương 371: Nhìn Thấu (2)

Chương 371: Nhìn thấu (2) Chương 371: Nhìn thấu (2)

Trong giọng nói nọ lộ ra vẻ uy nghiêm, càng giống như một loại văn viết, không phải loại khẩu ngữ dùng để tùy tiện nói hàng ngày.

Nhưng mà Lâu Cận Thần lại phát hiện,"sơn trưởng" và mình nói chuyện, từ lúc đầu đến sau này, ngữ điệu này thế mà ngày càng giống với mình.

Đây là chỗ mà Lâu Cận Thần cho rằng không hài hòa, còn có chuyện quan trọng như vậy, sao "sơn trưởng" lại kêu một người ngoài như mình làm, người của cả Kiền quốc nhiều như vậy, nhiều năm như vậy mà vẫn không có người phù hợp?

Còn có, lại còn hỏi ta có muốn làm sơn trưởng không, dụ hoặc như thế, sao có thể không khiến lòng ta sinh ra cảnh giác.

"Sơn trưởng, đôi mắt của ta huyền diệu dị thường, không phải thứ mà ta cũng có thể khống chế, xin sơn trưởng hãy đừng bận tâm." Lâu Cận Thần nói.

"Sơn trưởng" nọ vẫn nhìn chằm chằm Lâu Cận Thần, toàn thân đã trở nên âm trầm áp lực.

Lâu Cận Thần nói xong, kiếm của hắn lại đâm ra ngoài lần nữa, chỉ là lần này, trong nháy mắt khi kiếm của hắn đâm ra, ánh bạc từ mũi kiếm phá vỡ, biến thành màu vàng, hắn quan tưởng liệt dương ở khí hải, theo niệm mà ra, tụ ở mũi kiếm.

Những vật âm quỷ này sợ nhất vẫn là ánh mặt trời cháy bỏng.

Một kiếm đâm ra như một tia kim hồng, thế mà đâm thẳng lên bầu trời, như mặt trời buổi sớm mọc trên bầu trời rồi rơi xuống, phân tán thành một luồng sáng chói lóa rơi xuống phía dưới.

Chỉ thấy kiếm quang kia không ngừng chia tách, không ngừng phân tán, hóa thành những luồng sáng kim hồng đâm vào trong thế giới bóng tối này, bóng tối dâng lên từng tầng sóng gợn, những luồng dương quang của kiếm quang tản ra lại đâm vào những lớp sóng gợn này.

"Sơn trưởng" nọ trò cũ dùng lại, hình như muốn dùng cách này nhấn chìm Lâu Cận Thần.

Kiếm quang trong tay Lâu Cận Thần phân hóa thành hào quang, lại tích lũy thành từng tầng, từ trên trời cao giáng xuống, mang theo sức mạnh của mặt trời phá vỡ mọi bóng tối, đâm thẳng về phía "sơn trưởng" kia.

Cơ thể "sơn trưởng" lại như nước sâu biến mất vào bóng tối, chỉ để lại những lốc xoáy như sóng gợn hư không đổ ập tới Lâu Cận Thần.

Lâu Cận Thần lần này lại không quan tâm gì hết, một kiếm đâm vào chỗ sâu nhất trong đó, cả người hắn trong nháy mắt đã bị bao phủ bởi mảng bóng tối như nước.

Trong thoáng chốc, Lâu Cận Thần cảm thấy mình như đã chui vào trong nước đá đen như mực.

Vốn dĩ đi theo "sơn trưởng" tới thế giới người chết này, ngoại trừ không có sao trăng mặt trời ra, hắn vẫn chưa kịp cảm nhận nhiều hơn, mà hiện tại lại như chìm vào trong hồ nước lạnh giá u ám.

Hắn chỉ cảm thấy một luồng lạnh giá thấu xương bao vây lấy mình, pháp quang trên người ánh lên sinh ra ánh mặt trời, thật ra cũng có thể thừa nhận, hắn tìm được một chút cảm ứng trong tối tăm kia, tựa như người đánh cá xuống nước, chạm vào lưng cá rồi, nhưng con cá lại nhanh chóng bỏ chạy, mà người đánh cá đang tìm kiếm những gợn sóng do con cá gây ra khi nó bơi đi.

Mà trong quá trình truy đuổi này, không ngừng có những chướng ngại vô danh xuất hiện, hoặc như tơ quấn quanh, hoặc như những bong bóng muốn bao vây, lại có tảng đá như chặn đường.

Từng cái lại đều bị quang mang của kiếm hắn phá vỡ.

Nếu lúc này có người thấy cảnh tượng này, sẽ thấy trong bóng tối đang bao vây, một mảng ánh mặt trời lúc rực rỡ lúc tối đi, lúc gấp rút lúc dịu dàng, lao trái lao phải, có khi nhanh như dã ngư bị kinh sợ, khi chậm như cá chép nhàn nhã.

Khi Lâu Cận Thần xuyên qua một phần chướng ngại nhìn không thấy sờ không được trong bóng tối là lúc cảm thấy cách "sơn trưởng" nọ gần hơn, mỗi một lần vung kiếm đều ẩn chưa Hư Thực Song Điệp Lãng Kiếm Thuật trong đó, hắn cũng không biết tâm kiếm có làm "sơn trưởng" bị thương không, chỉ thuận theo cảm giác trong tối tăm mà xuất kiếm.

Thế nhưng không biết khi nào kiếm trong tay như có vô số ý chí quấn lấy, ý chí như cỏ nước, như sợi tóc, làm cho kiếm trong tay hắn càng ngày càng nặng, mỗi một nhát kiếm chém ra đều giống như đang vung một cái chùy lớn, như đang dùng một cái khóa đá làm kiếm.

Khi kiếm trên tay hắn càng ngày càng nặng, động tác vung kiếm càng ngày càng nặng, bóng tối bắt đầu trói buộc hắn, bắt đầu vùi lấp hắn.

Ngay cả người cầm kiếm bị chôn sống ở trong bóng đêm, chôn vào trong tiểu viện của người chết cô độc im lìm này.

Kiếm trong tay Lâu Cận Thần đã vung không nổi nữa, cơ thể hắn cũng cực kỳ nặng nề, bóng tối giống như bùn đất, từng lớp từng lớp khóa chặt hắn lại, sau đó bắt đầu cứng lại.

Lâu Cận Thần đứng bất động ở nơi đó, kiếm chống trên đất, tựa như để chống đỡ cơ thể hắn không ngã xuống.

Một bóng người hiện lên trước mặt hắn, chính là "sơn trưởng", ông đang nhìn Lâu Cận Thần, nói: "Vì sao không nghe lời ta, vì sao không nghe lời ta!"

Ý thức của Lâu Cận Thần ràng buộc chặt chẽ với khí hải, giống như có một mặt trời thiêu đốt trong đó, cùng với ý nghĩ trong đầu hắn, dương quang trong khí hải tiến vào trong phế khiếu, hòa thành một với kiếm khí phế kim, thuận theo cổ họng phụt ra ngoài.

Bình Luận (0)
Comment