Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm (Dịch)

Chương 372 - Chương 372: Trao Đổi (1)

Chương 372: Trao đổi (1) Chương 372: Trao đổi (1)

Trong nháy mắt đó, một tia kiếm quang màu vàng phá tan phong ấn, vặn vẹo xoay tròn, tựa như đang thuận theo một vết rách hư không vô hình tiến lên rất nhanh.

Chỉ trong chớp mắt đã tới trước mặt "sơn trưởng","sơn trưởng" khẽ biến sắc, cơ thể biến mất rất nhanh, nhưng mà một kiếm này còn mau hơn nhiều, mang theo vô số quang mang như kim nhọn đâm phá hư không, dừng ở trên người "sơn trưởng", cơ thể "sơn trưởng" lại như bị thiêu đốt, bị vô số kiếm quang màu vang đâm thành từng lỗ thủng.

"Sơn trưởng" phát ra một tiếng "rống" như thú kêu, vẫn đang chui vào chỗ sâu trong bóng tối, nhưng mà kiếm quang như ánh mặt trời cháy bỏng lại quấn chặt lấy, cắt tới cắt lui thân thể của "sơn trưởng", cơ thể ông bị cắt thành từng mảnh, nhưng thân thể ông lại như cơ thể con giun vậy, từng con đều lẩn trốn chạy đi.

Nhưng lại bị kiếm quang bao quanh lại cả đám, hoàn toàn không chạy được.

Chỉ thấy kiếm quang đi tới đi lui, cắt, đâm, kéo và khoan,"sơn trưởng" càng ngày càng mỏng manh, cuối cùng tan đi như sương khói.

Lâu Cận Thần há miệng hít một hơi, trong bóng tối, một quả cầu kim quang nhảy lên, giống như một sợi chỉ vàng xoắn lại, hướng về phía miệng Lâu Cận Thần.

Trên người hắn lại bốc lên một ngọn lửa, trong ngọn lửa, từng luồng hắc ám trên người chậm rãi tan đi.

Sau khi hắn khôi phục tất cả, không khỏi lảo đảo một chút, cả người đều vô cùng yếu ớt, trong lòng hắn sinh ra một tia hối hận, trong thời gian ngắn ngủi lại bị bóng tối ăn mòn nghiêm trọng như thế.

Lâu Cận Thần lấy kiếm chống đất, chống đỡ cơ thể.

Hiện tại hắn có thể khẳng định,"sơn trưởng" kia chính là bị tồn tại không xác định triệu hồi tới.

Hắn phát hiện mình vẫn ở nơi này, trong nháy mắt đó, hắn cảm thấy mình bị dẫn vào ảo cảnh cực kỳ cao minh của "sơn trưởng" kia, mà nếu như bước vào trong phòng đó, rất có thể bản thân sẽ bị nhốt vào trong đó.

Cho nên hắn quay lại đi giết "sơn trưởng", chỉ là hiện tại "sơn trưởng" bị mình giết rồi, tiểu viện này thế mà vẫn còn ở đây, đèn trong phòng vẫn đang sáng, trên cái lỗ ở cửa sổ, con mắt nhìn trộm ra ngoài đã biến mất không thấy nữa.

Ba căn phòng đều đang sáng đèn, nhưng một cái hắn cũng không muốn đi, bên trong còn không biết có nguy hiểm gì, bây giờ hắn cảm thấy bản thân rất kiệt sức, rất mệt.

Nhưng mà nhìn lên bầu trời, nơi này không có sao, hắn căn bản không biết đường về.

"Nếu nơi này thật sự là thế giới của người chết, thế ta trở về thế nào?" Lâu Cận Thần nghĩ thầm.

Đúng lúc này, một người đẩy cửa tiểu viện đi tới.

Khi nhìn thấy người này, tim Lâu Cận Thần cũng phải nhảy lên đến cổ họng, bởi vì người đi tới vẫn là sơn trưởng, sơn trưởng này và "sơn trưởng" mình vừa mới giết gần như giống nhau như đúc.

Chỉ là khí chất lại khác hoàn toàn, nếu như đặt cạnh "sơn trưởng" trước đó, sẽ rất dễ dàng nhận ra sự khác biệt giữa cả hai, chỉ thấy sơn trưởng cười ha hả, nói: "Kiếm hào Giang Châu Lâu Cận Thần cũng sẽ có lúc e sợ sao?"

"Sơn trưởng!" Lâu Cận Thần ôm kiếm hành lễ.

"Ừm!" Vóc dáng sơn trưởng cũng không cao lớn, mặc một bộ quần áo đen điểm xuyết những ngôi sao bạc, ông đã đi tới, gật gật đầu, đánh giá Lâu Cận Thần, nói: "Kiếm của ngươi quả thật có thể so với kiếm nhanh nhất trong kinh dưới Hóa Thần, không, xưng là kiếm nhanh nhất Kiền quốc cũng không ngoa."

Lâu Cận Thần cũng không lên tiếng, hắn cảm thấy loại người có biệt danh như vậy, cuối cùng đều sẽ bị tấn công.

Ánh mắt sơn trưởng lại dừng ở đôi mắt của hắn, nói: "Chỉ là đôi mắt không thành thật lắm."

Sơn trưởng nói xong, bèn đi về phía căn phòng đang sáng đèn, không thèm để ý gì mà đẩy thẳng cửa ở giữa ra, bên trong ánh đèn ảm đạm, Lâu Cận Thần phát hiện mình không dùng được năng lực của đôi mắt của bản thân, mà cũng không thể nào nhìn thấu ngọn đèn trong phòng.

Sơn trưởng quay lại nhìn về Lâu Cận Thần, nói: "Sao thế, đệ nhất khoái kiếm dưới Hóa Thần Đại Càn cũng sợ à?"

Lâu Cận Thần thở dài trong lòng, nhìn sơn trưởng tiến vào trong phòng, chìm vào trong ánh đèn không thấy nữa, bèn cũng đi theo.

Đi vào trong phòng, cảnh tượng trong mắt biến đổi, sau khi tiến vào, rất tự nhiên mà nhìn rõ căn phòng.

Đây là một gian phòng rất đơn sơ, thứ hấp dẫn ánh mắt hắn đầu tiên là ngọn đèn trên bàn, ánh sáng vàng vọt, điều khiến hắn cảm thấy ngạc nhiên là hắn lại có thể thấy được ánh đèn hình thành từng vòng tròn sáng, bao phủ lấy toàn bộ căn phòng.

"Sao nào, tò mò ngọn đèn này à?" Giọng nói đột ngột của sơn trưởng kinh động Lâu Cận Thần.

Hắn lúc này mới phát hiện, có hai người ngồi ở cái bàn dưới đèn, trong đó một người là sơn trưởng, đối diện lại là một tượng điêu khắc bằng gỗ cao bằng người, pho tượng trông rất sống động ngồi ở ghế bành.

Vừa nãy, bản thân thế mà lại hoàn toàn không chú ý tới bọn họ!

Hắn đều hành một lễ tới sơn trưởng và pho tượng điêu khắc bằng gỗ kia, hắn cũng không hỏi chuyện, chỉ chống kiếm đứng ở nơi đó, mũi nhìn tim, lòng nghĩ về trăng, kiềm chế ý nghĩ trong đầu, tránh cho bị đối phương bắt giữ lấy tạp niệm của mình mà bị người nhìn ngó được tâm tư.

Bình Luận (0)
Comment