Vừa nãy khi nói chuyện với "sơn trưởng", có mấy lời hắn chỉ từng nghĩ một lần trong lòng, cũng không nói ra miệng, đối phương như cũng đã biết mình muốn nói gì, hiện tại nhớ lại, liền cảm thấy như bị tóm lấy tạp niệm của mình, cho nên bị người ta biết được tâm sự, cho nên ở trong này hắn đã trở nên thận trọng hẳn.
Mặc dù Lâu Cận Thần không nhìn bọn họ, nhưng lại cảm thấy có hai ánh mắt đang di chuyển trên người mình.
Trong đó một cái đương nhiên là của sơn trưởng, một cái còn lại thì lại là của tượng điêu khắc gỗ.
Tượng gỗ điêu khắc màu trắng, mặt không có râu, búi tóc, tất cả đều được chạm khắc, màu sắc duy nhất là đôi mắt, nước sơn điểm ra khiến pho tượng này chút sống động, trong ánh mắt lộ ra vẻ quyến rũ vô tận.
"Sao thế, ngươi cũng nhìn thấy kiếm thuật của hắn rồi, dùng được không?" Sơn trưởng hỏi.
Ông lại đi hỏi tượng gỗ điêu khắc màu trắng kia.
Lâu Cận Thần mặc dù không hé răng, hạ quyết tâm xem bọn họ có "âm mưu" gì, lúc này nghe thấy lời này, đương nhiên là dựng tai lên nghe.
"Kiếm thuật tuy có một tia Hóa Thần chi diệu, nhưng pháp căn bản chung quy vẫn chưa đến Hóa Thần." Tượng gỗ điêu khắc màu trắng kia thế mà lại mở miệng nói chuyện.
Sơn trưởng lại đánh giá Lâu Cận Thần một chút, thấy dáng vẻ không hé môi của Lâu Cận Thần, lại nói thêm: "Ta thấy hắn chỉ thiếu một bước nữa tới cánh cửa Hóa Thần, ngươi trước nay không phải thích chỉ dạy hậu bối sao? Sao không chỉ dạy một phen, hoặc có thể giúp hắn phá cảnh."
"Ta chỉ dạy giúp người ta phá cảnh là vì nhìn ra đối phương không tìm thấy phương hướng, không biết con đường phía trước, mới chỉ ra kỳ diệu, nhưng ta thấy hắn đã rõ ràng con đường phía trước rồi, chỉ chờ thời cơ và thời gian là tự hắn có thể tấn thăng Hóa Thần." Tượng gỗ điêu khắc màu trắng nói.
"Thế thì khó bàn rồi." Sơn trưởng nói.
Lâu Cận Thần nghe đến đó, không nhịn được mà nói: "Xin hỏi có phải Quốc sư trước mặt không?"
Sơn trưởng liếc nhìn Lâu Cận Thần một cái, lại nhìn về phía tượng gỗ điêu khắc màu trắng kia, đột nhiên, hai người lại đồng thanh bật cười lớn, chỉ nghe sơn trưởng nói: "Ngươi thật ra cũng có chút kiến thức, chỉ nghe thấy có lợi ích mới mở miệng, này cũng không giống như Khổng Nhị nói là người có khí phách hào hiệp như vậy, người có khí phách hào kiệt, theo như lão phu thấy, thật ra giống như một thương nhân khôn khéo."
"Thương nhân buôn bán hàng hóa, tiểu bối buôn bán bản thân, lại có chút khác biệt." Lâu Cận Thần nói.
"Ồ, đúng là lần đầu tiên nghe người ta nói thẳng ra như vậy. Ngươi nói buôn bán bản thân, thế bản thân ngươi có vật gì có thể bán?" Sơn trưởng nói.
"Ta từng nghe người ta nói, nguyện lấy một lượng vàng đổi lấy một lượng tự do, ta nguyện lấy một lời hứa đổi lấy một câu chỉ dạy của Quốc sư." Lâu Cận Thần nói.
Tượng gỗ điêu khắc màu trắng như đang ngồi bất động, nhưng Lâu Cận Thần lại cảm thấy hắn như là ngồi thẳng lên, chỉ nghe tượng gỗ điêu khắc màu trắng nói: "Ngươi cũng biết đấy, Khổng Nhị từng tiến cử ngươi với ta, hy vọng ta có thể chỉ dạy cho ngươi, mà ta cũng đã đồng ý rồi."
Hắn không thừa nhận mình là Quốc sư, nhưng lời này rõ ràng là thừa nhận rồi.
"Ân tình của Khổng đại trưởng lão, tại hạ đương nhiên ghi nhớ, nếu không có ông, ta cũng vào được Thái Học này, cũng sẽ không có cơ hội gặp Quốc sư." Lâu Cận Thần nói.
"Là một thanh niên giỏi, thế ngươi có thể nghĩ ra ta sẽ muốn ngươi đi làm chuyện gì không?" Tượng gỗ điêu khắc màu trắng hỏi.
"Không biết, nhưng nói vậy là có liên quan tới giáo hội Đông chi thần." Lâu Cận Thần nói.
"Ngươi ghét giáo hội Đông chi thần?" Tượng gỗ điêu khắc màu trắng lại hỏi.
"Không thích lắm." Lâu Cận Thần nói.
"Ha ha." Sơn trưởng cười lớn, ông ở trong này hình như thoải mái hơn một chút so với ở những chỗ khác.
"Một khi đã như vậy, chỗ ta có một tâm đắc tu hành luyện khí Hóa Thần tu hành, bây giờ tặng cho ngươi, nếu ngươi có thể đạt thành Hóa Thần trong vòng một năm, thì giúp ta đi làm một chuyện, sau khi chuyện đã thành, ngươi có thể đi xa, nếu như trong vòng một năm vẫn chưa tu thành, thì xem hình thức nói sau, thế nào?" Tượng gỗ điêu khắc màu trắng hỏi.
"Được." Lâu Cận Thần đồng ý một cách thoải mái, theo hắn thấy, chỉ cần mình Hóa Thần rồi, thiên hạ to lớn, chỗ nào mà không thể đi chứ?
Nhưng rất nhanh hắn lại bồi thêm một câu: "Ta không làm việc phạm đạo nghĩa giang hồ."
"Đương nhiên, bổn Quốc sư cũng không làm chuyện phạm đạo nghĩa thiên hạ." Tượng gỗ trắng điêu khắc mở miệng, thừa nhận thân phận, thế thì phần ước định này chính là dựa vào phân phận Quốc sư mà thành.
Chỉ thấy hắn vừa dứt lời, Lâu Cận Thần mơ hồ nhìn thấy tượng gỗ trắng điêu khắc như đang đưa tay lên vẫy vẫy trong hư không, sau đó trên mặt bàn xuất hiện một cuộn giấy.
Lâu Cận Thần chú ý tới cái hắn nói là "Đạo nghĩa thiên hạ", nhưng hắn cũng không để ý.
Sơn trưởng cũng mở miệng nói: "Ngươi chẳng lẽ không tò mò sao với nơi này?"