"Tất nhiên là tò mò, chỉ là sợ không cẩn thận khám phá được bí ẩn gì, khiến hai vị đại tu đánh giết, chẳng lẽ không phải làm hỏng thanh danh của hai vị đai tu sao." Lâu Cận Thần nói.
"Ha ha, người trong giang hồ cho dù là hào sảng nghĩa khí thế nào vẫn luôn có chỗ giảo hoạt." Sơn trưởng nói.
Tượng gỗ trắng điêu khắc lại nói: "Hành tẩu giang hồ, đương nhiên thận trọng từ lời nói đến việc làm, Tiểu Lâu cẩn thận chút, không dám rình mò bí ẩn ở nơi này cũng đều có đạo lý này, nhưng ngươi lại coi chúng ta như những đại tu xấu xa trong giang hồ, quả là coi thường chúng ta. Ngươi có biết là vừa nãy ngươi giết cái gì không?"
Lâu Cận Thần lắc lắc đầu, hắn biết là tồn tại bí ẩn không xác định nào đó, nhưng mà lại không biết rốt cuộc là lai lịch gì.
"Sơn trưởng các ngươi tu Diêm La Đạo, ngươi có biết cái gì gọi là Diêm La Đạo không?" Tượng gỗ trắng điêu khắc hỏi.
"Một pháp môn thông hành hai đạo âm dương." Ngoài miệng Lâu Cận Thần nói xong câu này, nhưng kết hợp với những gì đã biết trong lòng lại có một suy đoán.
"Từng có một vị tên là Diêm La cho rằng, cái chết của chúng sinh không phải là chấm dứt, mà phải là một khởi đầu, tội lỗi con người phạm phải không được vì chết mà kết thúc, cho nên đưa ra một đạo luận, trong đạo luận cho rằng, sống và chết phải là một luân hồi, người sống là cứu rỗi cho người chết, người chết là trừng phạt của người sống, đạo luận này được xưng là Diêm La Đạo."
Nghe thấy lời của tượng gỗ trắng điêu khắc, Lâu Cận Thần vừa bất ngờ, lại không bất ngờ.
Không bất ngờ là loại lý luận này đúng với suy nghĩ trong lòng hắn, mà bất ngờ là thật sự có người đưa ra đạo luận như vậy, cũng hóa nó thành từng bước tu luyện pháp của tu hành.
Trong lòng Lâu Cận Thần, nếu như để cho mình không có căn cứ dựa vào mà sáng tạo ra một đạo tu hành như vậy, hắn cảm thấy rất khó để làm được, lại có người không có cơ sở mà sáng lập, thật sự là rất giỏi.
"Đúng là rất giỏi." Lâu Cận Thần cảm thán nói.
"Tất cả người mở đường đều rất giỏi, nhưng vị đại quân Diêm la kia sau khi sáng lập đạo luận này đã biến mất, có người nói hắn đột phá cảnh giới, có người nói hắn ngã xuống trong quá trình tấn thăng, mà phương thức cụ thể của tu hành, trong thiên hạ có hai nơi thừa nhận với bên ngoài là có, một chỗ là nơi này, còn một chỗ là học cung Thu Thiền."
"Về phần nơi khác còn có hay không thì cũng không biết, nhưng những người thông minh trí tuệ trong thiên hạ nhiều không đếm xuể, Diêm La đại quân có thể vô căn cứ mà khai sáng Diêm La Đạo, thế thì có người thông qua đạo luận của Diêm La đại quân, từ đó tổng kết ra phương thức tu hành cụ thể, cũng không phải không thể." Tượng gỗ trắng điêu khắc nói.
Lâu Cận Thần đã biết, Quốc sư Đại Càn quốc có thể nói là thiên tư trác tuyệt, muốn một người trác tuyệt như vậy khen ngợi người khác, đó là cực hiếm gặp.
"Như vậy, hai sơn trưởng tiền nhiệm có thật là trở thành cấm kỵ trong Thái Học không?" Lâu Cận Thần hỏi.
"Không sai, chính bọn họ lúc còn sống cũng đã nhốt bản thân ở nơi này, cái ngươi gọi ra chỉ là một luồng ý thức mà thôi." Sơn trưởng nói: "Một luồng ý thức của bọn họ sẽ không ngừng giúp bản thân từ chết chuyển thành sống, hắn bảo ngươi tiến vào trong một căn phòng, chính là chỗ xác chết của sơn trưởng tiền nhiệm, hắn cho rằng chỉ có thật sự đi phá hủy nhục thân nọ mới có thể đạt được tự do."
"Nói cách khác, hắn cảm thấy mình đã từ chết chuyển thành sống?" Lâu Cận Thần nói: "Chỉ là các ngươi vẫn đang dùng nhục thân khóa hắn lại?"
"Đúng vậy." Sơn trưởng nói.
"Nhưng mà hắn vừa mới rõ ràng bảo ta vào giết tồn tại trong phòng." Lâu Cận Thần nói.
"Bởi vì khi ngươi giết nhục thân trong phòng, ý thức mà nhục thân bên trong để lại cũng sẽ bị hắn hút lấy." Sơn trưởng nói.
"Có một loại khả năng là thật ra sơn trưởng tiền nhiệm thật sự sống lại hay không?" Lâu Cận Thần hỏi.
"Vấn đề này ta không thể trả lời ngươi." Sơn trưởng nói: "Trước khi trả lời câu hỏi này, phải xác định trước, cái gì mới là sống? Cái gì là chết? Lấy hình thái của ma quỷ sống có coi là sống không? Lấy phương thức của thi quỷ sống có coi là sống không?"
Lâu Cận Thần không thể trả lời, hắn đột nhiên nhớ tới con mắt nhìn trộm trong phòng kia, không khỏi rùng mình trong lòng, nói: "Vừa nãy ta nhìn thấy trong phòng có một con mắt nhìn trộm ra ngoài."
Tượng gỗ trắng điêu khắc như người đang giật giật, sơn trưởng lại ngồi thẳng cả người lên, nói: "Ngươi có thấy rõ ràng không."
Sau khi ông hỏi sau, đích thân chạy ra ngoài cửa, đi tới hành lang, đẩy cửa sổ của căn phòng mà Lâu Cận Thần nhìn thấy có người ở ra.
Lâu Cận Thần cũng đi theo sau sơn trưởng, lúc trước hắn đã muốn đi vào, nhưng vẫn thận trọng mà không vào, bây giờ đi theo sau sơn trưởng, khi hắn bước vào phòng, hắn nhìn thấy một cảnh tượng khiến cho hắn khiếp sợ.
Giữa phòng có một ngọn đèn, phía trên ngọn đèn có treo một xác chết.