"Quan chủ tự ẩn mình yên tĩnh, để cho đệ tử đi quản những việc tục sự này, đệ tử thuở nhỏ tập kiếm, rất có thể sẽ có đắc tội với người khác." Lâu Cận Thần nói.
"Ngươi đắc tội với người là chuyện của ngươi, nói với bổn quan những chuyện này làm chi."
Quan chủ bưng trà lên uống một ngụm, đây là trà hắn mang về từ trong sơn cốc kia, Đỗ bà bà dùng để chiêu đãi khách.
Lâu Cận Thần nở nụ cười, Quan chủ quả nhiên là người hiểu chuyện, cũng là người hướng đạo, xưng là đạo nhân không sai.
Ý của Quan chủ là, ngươi đắc tội với người, nhất định là vì kiếm pháp, nguyên tắc tu luyện của ngươi, không cần nói với hắn.
Lâu Cận Thần luyện kiếm từ nhỏ, kiếm là hung khí, là thứ giết người, vì vậy nó đương nhiên cần vỏ kiếm. Vỏ kiếm của Lâu Cận Thần là những bài thơ hắn thuộc lòng lúc nhỏ, là một ít quy ông nội dạy, cùng với đạo đức từ nhỏ đến lớn ở trong sách vở trường học.
Tuy rằng hắn có thể không làm được hết, nhưng có thể khiến Lâu Cận Thần hình thành tam quan riêng của mình.
Trong thơ từ có anh hùng, hào hiệp, có thương hoài bi thương, có lãng mạn hào hùng, người yêu những thứ này, tính cách tuyệt đối sẽ không trở thành ruồi bu chó má, ít nhất sẽ có phẩm giá của riêng mình.
Thời gian thoáng cái, ba ngày trôi qua.
Người phụ nữ đầu hình tam giác kia vẫn chưa đến, Lâu Cận Thần thật ra vẫn rất chờ mong đối với tiền mua đường của các nàng, hắn muốn xem bọn họ có thể cho ra cái gì.
Vào ngày thứ tư, cô gái đầu hình tam giác cuối cùng cũng đến, nhưng một bên mắt đã bị mù.
"Đang yên đang lành làm một yêu quái đầu tam giác, sao tự nhiên lại mù rồi?" Lâu Cận Thần trong lòng cảm khái, hắn có ấn tượng rất tốt với cô gái này.
Dường như nàng đã trải qua một cuộc tranh đấu và thất bại.
"Đạo trưởng, thiếp thân đến để từ biệt ngài, hôm trước thiếp thân trở về, tại quần tiên hội nói muốn chuẩn bị lễ vật đưa đến Hỏa Linh quan, nhưng một số đại tiên không đồng ý, chúng ta nổi lên xung đột, ngay cả bà nội ta cũng bị bọn họ bắt được." Người phụ nữ đầu tam giác nằm trên tường viện nói một cách bi thảm.
"Vì sao bọn họ sao không đồng ý? Các ngươi có quy định ở mặt này sao?" Lâu Cận Thần hỏi.
"Tiên gia trong núi chúng ta bình thường giúp người tích đức, dĩ hòa vi quý, ở giữa núi rừng, không có quy tắc nào hết. Nhưng mỗi một tòa quan, mỗi một động phủ nếu có cao thủ ở lại, khi chúng ta xuất mã, phải đi đường vòng, điều này sẽ trì hoãn thời gian, mã phu của chúng ta rất có thể sẽ chết. Vì vậy chúng ta muốn mua đường của Hỏa Linh Quan, không cần đi đường vòng nữa." Cô gái đầu hình tam giác nói.
"Nói cách khác, trong các ngươi có một số đại tiên thấy Hỏa Linh Quan chúng ta không xứng đáng?" Lâu Cận Thần hỏi.
"Đúng vậy, đạo trưởng, Hoàng Tiên có rất nhiều tiên nhân không đồng ý với lời đề nghị, mã phu của Liễu Tiên lại không ở khu vực Tù Thủy Thành này, Hồ Tiên từ trước đến nay thanh cao, chỉ đứng bên ngoài quan sát, không quan tâm đến những chuyện này, Hôi Tiên và Hoàng Tiên thân cận, lúc này Hoàng Tiên mời từ bên ngoài một đám vượn đến, bọn họ bán địa giới của Bạch Tiên chúng ta cho đám vượn tộc đó."
Lâu Cận Thần hiểu, năm tiên mà hắn hiểu được chia làm Hồ Tiên, Hoàng Tiên tức là chồn, Liễu Tiên tức là rắn, Bạch Tiên tức là nhím, Hôi Tiên tức là chuột, chính là chồn mời một đám vượn trở về, đuổi Bạch Tiên đi.
Nhưng Lâu Cận Thần lại cảm thấy cô gái đầu tam giác này là rắn.
"Ngươi đến tột cùng là loài gì?" Lâu Cận Thần hỏi thẳng.
Bạch thị đầu tam giác đang nằm đột nhiên lùi xuống khỏi tường viện, giống như bị xúc phạm, sau đó chỉ nghe thấy tiếng nức nở của nàng, như thể là đang rất tủi thân.
Lâu Cận Thần sờ sờ đầu, ở trường học học nhiều điều, ở đây lại học không ít pháp thuật, nhưng không học qua cách dỗ nữ nhân, à không, là nữ yêu.
Rốt cuộc là nhím hay rắn?
Lâu Cận Thần mang theo kiếm của mình, một bước nhảy ra, gió chợt nổi lên, tựa như gió thổi nâng hắn bay lên tường viện. Là gió đưa hắn bay ra ngoài, theo âm thanh liền tìm thấy một con nhím đang rụt ở dưới tường viện.
Lâu Cận Thần nghĩ thầm "Thì ra là một con nhím thật, vậy ta nhìn cái gì chứ? Tại sao đầu lại giống đầu rắn thế nhỉ." Hắn không biết an ủi nhím, chỉ có thể mở miệng hỏi: "Ngươi có sao không, thật ra ta cũng mới tu hành không bao lâu, cho nên rất nhiều chuyện cũng không biết quy củ."
"Hu hu, ta đi đây." Con nhím kia nhìn qua cũng chỉ to bằng nắm tay hai người trưởng thành, trên lưng là gai xám đen, Lâu Cận Thần căn bản là không nhìn thấy mặt của nàng.
"Ngươi muốn đi đâu?" Lâu Cận Thần thuận miệng hỏi.
"Ta muốn đi Thiên Quật Sơn tìm dì ba tới cứu bà nội." Nhím vừa khóc vừa nói.
Lâu Cận Thần không biết Thiên Quật Sơn ở nơi nào, hắn cũng không muốn tham gia chuyện ân oán trong núi, chuyện giữa con người còn không quản được, huống chi chuyện yêu quái.
Nhìn cái thứ nhỏ xíu này chạy trong bóng đêm, lại nhịn không được hỏi: "Ngươi tên là gì?"