Thời gian như gió thổi, trôi đi vội vã.
Xế chiều hôm đó, Thương Quy An cùng Đặng Định ăn xong cơm tối từ sớm, ngay cả Quan chủ cũng ăn một chén nhỏ, sau đó hai người tắm rửa thay quần áo, sắc mặt thận trọng, ánh mắt nghiêm túc.
Trên bầu trời, ánh sáng mặt trời bị dãy núi che khuất, dãy núi lúc này giống như sống lại, từ chỗ sâu trong núi Quần Ngư có gió nổi lên, âm thanh chấn động sơn cốc.
"Các hài nhi, có người giết người trong tộc chúng ta, chúng ta muốn báo thù, muốn cho con người biết, gia tộc Hoàng tiên không phải dễ chọc!"
"Báo thù, báo thù."
"Ăn sạch nhân loại!"
Từng con chồn lần lượt chạy trên cây, chúng nó hiệp mây khói và màn đêm, giống như thủy triều chạy về phía Hỏa Linh Quan bên ngoài núi.
Những con chim đang ở trong tổ sợ hãi bay đi, một vài thợ săn chưa rời khỏi núi vô cùng sợ hãi. Bên ngoài ngắm sắc trời, vào núi ngắm cảnh núi, người quanh năm săn thú đều có kỹ năng quan sát tình hình quanh núi.
"Là quần tiên xuống nuối, mau trốn đi" lão thợ săn đem người thợ săn trẻ tuổi trốn vào trong hang.
"Đại bá, quần tiên vì sao lại xuống núi?" Người thợ săn trẻ tuổi hỏi.
"Hoặc là trả thù hoặc là đi săn, đừng lên tiếng." Lão thợ săn nói xong ngậm miệng, ở cửa động vẩy xuống một mảnh bột thuốc.
Lâu Cận Thần bước lên trên, dưới chân mây khói hội tụ, bao phủ cả người hắn. Hắn nhìn núi Quần Ngư, trong núi có mây và gió như thủy triều xuống rồi lại lên, trong thủy triều dường như có vô số hải quái, cá lớn đang cưỡi sóng đến.
Sóng kia đương nhiên không phải sóng thật, mà là nguyên khí trong núi tích tụ, trong đó có mộc linh khí, có chướng khí, độc khí, có thủy linh khí tự do, hương khói khí tích lũy được từ việc cung phụng. Vô số Hoàng tiên cùng nhau đuổi núi mà đến.
Trong lòng Lâu Cận Thần dâng lên cảm giác thận trọng nhất từ trước đến nay, hắn hiểu chính mình nhìn đã đánh giá thấp "Đại tiên" trong núi này, nguyên khí trong núi xông lên bầu trời, hình thành một mảnh mây đen như sóng lớn.
Gió đến, lúc đầu nhẹ nhàng, chỉ chốc lát sau, đã mạnh lên không ít.
Lâu Cận Thần trên không trung, vân khí quanh thân đều bị thổi tan, hắn phát hiện mình muốn đứng vững trên không trung cũng không dễ dàng.
Hai mắt của hắn hiện lên ánh trăng, chăm chú nhìn sóng gió trong núi, đúng là khó có thể nhìn xuyên qua được, chỉ mơ hồ có thể thấy dường như có vô số bộ da màu vàng đang nhảy múa trong gió và sóng, tuy không phải bay trên mây nhưng lại có như đang leo lên mây.
Trong tai hắn vang lên từng đợt tiếng kêu kỳ quái: thù hận, ngạo mạn, lột da, xé tim các kiểu, ... Một khi nghe hiểu ý nghĩa, kinh hồn bạt vía.
Lâu Cận Thần quay đầu nhìn hai sư đệ đã ngồi ở Hỏa Linh quan, lúc này hắn là có một ý nghĩ, từ khi tên Hoàng tiên kia xâm nhập tâm linh hắn, hắn đã nghĩ đến.
Hắn biết, Thương Quy An và Đặng Định lúc nhập định không cách nào hoàn toàn tập trung ý niệm của mình thì không cách nào luyện tinh hóa khí, không cách nào nghĩ ra Thái Âm, Thái Dương tinh hoa luyện tinh nguyên bản thân hóa thành khí.
Nếu không thể luyện hóa một lần hoàn toàn, vậy thì không cách nào mở ra khí hải, dù sau này luyện ra vọng khí hàng phục thành chân khí cũng không có chỗ về.
Đây là do ý niệm của bọn họ không đủ mạnh mẽ, nhưng đối với bọn họ, bọn họ đã cố gắng hết sức, do đó những điều trong ý niệm của họ dù cố gắng hết sức cũng không thể đạt được.
Cho nên Lâu Cận Thần muốn cho bọn họ cùng Hoàng tiên tiến hành đối kháng tâm linh ý chí, nếu thắng, sẽ tăng cường sức mạnh tâm linh ý chí, nhưng nếu thua sẽ rất phiền toái.
Hiện tại, nhiều Hoàng tiên như vậy cùng nhau xuống núi, Lâu Cận Thần cũng cảm thấy bị áp bức mạnh mẽ.
Vì vậy, hắn nói với hai sư đệ: "Hoàng tiên rất lợi hại, rất nguy hiểm. Các ngươi có thể sẽ chết. Các ngươi đến phòng của Quan chủ trú ẩn đi. Lần này đừng thử."
Thương Quy An có chút do dự, Đặng Định cũng trầm mặc suy tư.
Đối với bọn họ mà nói, tu hành tựa hồ không cần gấp gáp như vậy, hơn nữa còn có "Điểm tâm hóa sát pháp" của Quan chủ làm đường lui, cho nên họ do dự là điều rất bình thường, lúc này bọn họ cũng cảm giác được bầu không khí áp lực kia, ngẩng đầu nhìn trời, mây xám như sóng.
Một lát sau, Đặng Định lớn tiếng hồi đáp: "Sư huynh, ta muốn thử một lần."
Thương Quy An cũng ngay sau đó đáp: "Sư huynh, ta cũng vậy."
"Được rồi, các ngươi nghe cho kỹ, khảo nghiệm quan trọng nhất trong trận chiến với Hoàng tiên này là tâm linh tu hành, các ngươi nếu lòng mang nhật nguyệt, có thể luyện chế và giết chết chúng mà không sợ chúng xâm phạm tinh thần và thể xác. Nhưng nếu như chịu không nổi, dù là Quan chủ cũng rất khó cứu các ngươi."
Lâu Cận Thần nói, một lần nữa làm cho bọn họ do dự, bọn họ muốn thử, vì nghĩ Quan chủ có thể cứu mình.
Nhưng hiện tại Lâu Cận Thần nói Quan chủ chưa chắc đã cứu được, bọn họ lại do dự.