Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm (Dịch)

Chương 61 - Chương 61: Quan Chủ Đoạt Đồ (1)

Chương 61: Quan chủ đoạt đồ (1) Chương 61: Quan chủ đoạt đồ (1)

Đặng Định cắn răng một cái rồi nói: "Sư huynh, ta nguyện ý."

Thương Quy An, do dự trong chốc lát rồi nói: "Sư huynh, ta cũng nguyện ý, nếu như ta chết, ngươi liền chôn ta ở phía sau, ngày ngày nhìn sư huynh luyện kiếm trong rừng."

"Được rồi, chỉ cần lòng các ngươi kiên định, sẽ không dễ dàng bị đoạt thân."

Lâu Cận Thần nói xong, nhìn Thanh Sơn như đang khuyên hắn dũng cảm lên, hắn hiểu rõ, mình là mấu chốt để hai sư đệ thể sống sót.

Đúng lúc này, Lâu Cận Thần trong tai nghe được cả dãy núi đang hô to một cái tên.

Lâu Cận Thần!

Lâu Cận Thần!

Cỏ kêu, cây kêu, đá kêu, mây kêu, núi kêu, toàn bộ ngọn núi đều đang kêu.

Lúc này, Lâu Cận Thần cảm giác như mình đã biến thành một khối sắt, ngọn núi biến thành nam châm cực lớn, muốn hút lấy linh hồn của hắn.

Cũng trong lúc này, hắn nhớ tới câu nói: "Kiếm khởi tâm hải, trảm tận quỷ thần, kiến thanh sơn."

Hắn đứng ở bãi đất trống trước đạo quán, nhắm mắt lại, kiếm trong tay rút ra, trong tích tắc ra khỏi vỏ, kiếm ngâm bị những tiếng gọi kia bao phủ.

Không chút do dự, tay hắn chém vào khoảng không, thứ hắn chém không phải vật thật sự, mà là tiếng gọi chấn động sơn hà trong tâm mình.

Từ lần trước, sau khi Lâu Cận Thần bị người hô danh gọi hồn, hắn đã cân nhắc qua phải ứng đối như thế nào, nhưng hắn lại phát hiện, chỉ có thể áp chế ý niệm trong đầu, mà không có cách nào miễn dịch, ít nhất ở giai đoạn hiện tại hắn vẫn chưa thể làm được.

Sau khi một người có tên, chỉ cần là một người bình thường, bị người ta gọi tên, vô luận là nên hay không nên, sâu trong nội tâm đều sẽ đáp lại, sự đáp lại này cũng không phụ thuộc vào ý muốn của con người.

Một người nếu như bị cha mẹ gọi, không cần biết là chuyện gì, sẽ tự nhiên đi đến, bị bằng hữu gọi, cũng có thể sẽ đi. Bị cấp trên gọi, cũng sẽ đi, cho dù là bị người xa lạ gọi, cũng sẽ quay đầu lại.

Mà hiện tại là những ngọn núi đang gào thét.

Lâu Cận Thần biết đây là Hoàng tiên đang gọi hồn phách ly thể của mình, nhưng nội tâm rung động, vẫn như vọng niệm rục rịch, như là một loại mệnh lệnh, như là trên lớp học bị thầy giáo gọi tên, tất nhiên sẽ muốn đứng lên.

Sâu trong nội tâm Lâu Cận Thần quan tưởng ánh trăng chiếu xuống, trấn áp ý niệm đang rục rịch trong đầu, rồi lại thuận theo sự kêu gọi này, chém ra một kiếm.

Hắn cảm giác chém trúng thứ gì đó, nhưng mà trong tiếng gọi của ngọn núi kia, hắn lại không thể xác định.

Thanh âm như là vô số tầng sóng, chém ra một tầng, vẫn còn một tầng.

Cho nên hắn lần lượt xuất kiếm, nhưng có sự khác biệt so với bên trong Mã Đầu Pha, lần đó hắn có thể rõ ràng cảm giác được từng con từng con mắt. Có mục tiêu rõ ràng. Mà lúc này đây chỉ có thể xuất kiếm dựa theo tiếng gọi kia, giống như một lần nọ hắn bị gọi hồn ở trong rừng, hắn đã truy tìm dựa theo loại cảm giác đó. Mà hiện tại, hắn cũng xuất kiếm dựa theo loại cảm giác đó.

Thông qua kẻ địch mỗi lần khác nhau như vậy, hắn cũng rõ ràng cảm giác được sự khác biệt của bản thân.

Hắn không biết mình có chém được Hoàng tiên hay không, nhưng sau mỗi lần chém ra, đều thoải mái hơn một chút, thế nên cũng không dừng lại.

Hắn đứng ở phía trước Hỏa Linh Quan, kiếm quang vung vẩy trong tay chém nát sơn khí.

Hắn không có mở mắt, chỉ dựa vào cảm giác của bản thân rồi vung kiếm, bởi vì hắn sợ bị Hoàng tiên mượn ánh mắt đối diện mà lấy hồn niệm xâm nhập tâm linh của mình, nếu là một chọi một thì không sao, nhưng nhiều như vậy, hắn không khỏi cảm thấy sợ hãi.

Sơn khí kia, mơ hồ hóa ra hình dạng, giống như là một con chồn đang tấn công Lâu Cận Thần, đây là công kích mà hồn niệm của Hoàng tiên hợp lại.

Xa xa có người phiêu vu hư không, đứng từ xa nhìn Hỏa Linh quan, lúc trông thấy cảnh tượng này, người nọ cực kỳ kinh ngạc.

Bên trong Quần Ngư Sơn xảy ra động tĩnh lớn như vậy, không có khả năng sẽ không ai chú ý tới, phát hiện Lâu Cận Thần vậy mà lại có thể kiên trì dưới vô số đòn tấn công như vậy.

Dưới tầng tầng lớp lớp sơn khí đánh tới, thân thể của hắn theo thanh kiếm, giống như là cá bơi, lội theo những khe hở yếu ớt của sóng triều, thân theo kiếm đi, kiếm đi vòng cung, thân bèn chuyển động như con quay, lúc chuyển động, quanh thân có kiếm không ngừng thuận thế chém ra, chém nát từng con Hoàng tiên hồn niệm hợp với sơn khí.

Hắn ở bên trong sơn khí che trời lấp đất kia, như một chiếc thuyền con, tùy thời đều có thể bị sóng lớn nhấn chìm, rồi lại chậm chạp không hề bị nhấn chìm.

Trên đỉnh ngọn núi gần Hỏa Linh Quan nhất, có một "Yêu" dáng dấp như một người lùn đứng ở nơi đó, cùng lắm chỉ cao bằng một nửa mấy vị nam tử trưởng thành, lông trắng đầy mặt, trên người còn mặc một bào phục màu vàng, được cắt may khá vừa vặn. Nhìn kỹ khuôn mặt thì vẫn là mặt chuột, chỉ là hắn bắt chước hình thái và cách ăn mặc của nhân loại mà thôi.

Bình Luận (0)
Comment