Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm (Dịch)

Chương 602 - Chương 602: Đấu Kiếm (2)

Chương 602: Đấu kiếm (2) Chương 602: Đấu kiếm (2)

Hơn nữa túi bảo này còn có năng lực thu nạp tinh kim chi khí, Minh Ngọc Kiếm cất vào trong đó, cũng là dưỡng kiếm.

Trong ánh trăng, một mảng hào quang bạc trắng theo hướng ngón tay Tiết Bảo Nhi chỉ lao ra cực nhanh.

Ở lúc tới gần thân đại hán, chợt tu lại một mảng nguyệt hoa, như bọt sóng màu bạc, đánh lên trên thân đại hán.

Trong mắt đại hán đột nhiên khuếch tán một mảng hào quang, hóa thành một mảng sóng màu bạc đập xuống, nắm tay hắn giao nhau ở trước ngực ngăn cản, một mảng hào quang màu vàng đất dâng lên, nhưng ở dưới một mảng sóng bạc kia nháy mắt tán loạn, sau đó cả người hắn đều bị một luồng lực lượng này húc bay đi, như là cái cây ở dưới sóng biển bị nhổ tận gốc.

Hắn bay ngược ra xa mấy trượng, trên cánh tay cùng trên thân tràn đầy vết kiếm.

Hắn lắc lắc đầu, trong lòng xác định, nữ tử có danh tiên tử, lại nghe nói chỉ biết chăm sóc thảo dược này, thế mà thật là đệ tứ cảnh, hơn nữa không giống với đệ tứ cảnh khác hắn từng gặp.

Lúc trước hắn nghe nói Tiết Bảo Nhi là đệ tứ cảnh, không sợ mà còn lấy làm mừng, thật ra nguyên nhân chính là hắn đã đến ngưỡng cửa đột phá, liền muốn tìm đệ tứ cảnh đánh một trận, cho mình rèn luyện một phen.

Nhưng hắn lại không dám tìm các đệ tứ cảnh cường đại kia, chỉ muốn tìm các đệ tứ cảnh yếu chút.

Hắn biết rõ, trong mỗi một cảnh giới, giữa mạnh yếu cũng có khác biệt rất lớn, từ pháp thuật, đến pháp bảo, đến công pháp tu hành tương khắc.

Tiết Bảo Nhi một kiếm đánh bại đại hán này, lại có một người khác tung mình lên, hắn chưa có sự cảm thụ thiết thân của vị đại hán này, cũng là trạng thái tam cảnh đỉnh phong đã lâu, muốn tìm kiếm một trận đại chiến đột phá, lúc này ở trong mắt hắn, Tiết Bảo Nhi chính là người thích hợp.

Thân hình của hắn như là khỉ lao bắn lên, ở trong ánh trăng thế mà biến mất, như là cá xuống nước, lúc đầu còn có thể thấy được có đường như gợn sóng hướng về Tiết Bảo Nhi mà đi, nhưng rất nhanh ngay cả đường gợn sóng kia cũng không nhìn thấy.

Tiết Bảo Nhi động cũng chưa động, chỉ là ngón tay nàng móc một cái, cắt một cái, Minh Ngọc Kiếm biến thành hào quang liền xoay đi, như xe chỉ luồn kim, đâm vào một chỗ hư không cách nàng không xa.

Một người từ trong hư không rơi ra, lại là một cánh tay đã cụt, một cánh tay bị cụt kia cầm lấy một lưỡi đao hàn quang lập lòe.

Hắn hoảng sợ lui về phía sau, như chạy trốn, trong mắt tràn đầy kinh sợ.

Hắn không ngờ mình rõ ràng đã ẩn đi thân hình, lại vẫn trốn không thoát bị đối phương một kiếm chặt tay.

Lúc vừa rồi kiếm hướng về hắn mà đến, hắn cũng muốn tránh, nhưng lại căn bản không tránh thoát.

Người khác cũng không dám coi Tiết Bảo Nhi là khiêu chiến cùng rèn luyện nữa, chỉ còn lại Bạch Tú Luân.

Bạch Tú Luân thấy người khác đều nhìn hắn, sắc mặt cũng thay đổi, ánh mắt hắn tự nhiên là cao hơn những người tam cảnh đỉnh phong kia, nhìn ra được Tiết Bảo Nhi một kiếm này trôi chảy linh động, kiếm ra như ánh sáng, hấp thu tụ tập lực lượng nguyệt hoa, vung chém như sóng trào, hơn nữa có thể mang người ẩn vào trong ánh trăng một kiếm đâm ra.

Có thể thấy được kiếm thuật nàng cực kỳ cao minh, phương pháp tu hành thuần túy, không phải dã tu trong núi bình thường có thể so sánh, đây là có truyền thừa cực cao.

Lúc này ở dưới ánh mắt của mọi người, hắn cảm thấy mình không ra tay không được, nhưng trong lòng suy nghĩ, cũng cảm thấy có lẽ mình triển lộ tu vi, có thể đủ khuất phục nàng.

Vì thế hắn mở miệng nói: "Tiết tiên tử quả thật hảo kiếm pháp, nhưng cũng mời xem kiếm thuật Bạch Hoa thành một chút."

Theo hắn dứt lời, từ trong tay áo rút ra một thanh kiếm nhỏ màu vàng sáng lạn.

Hình dạng kiếm này, chính là một loại hình dạng kiếm lưu hành nhất trong thiên địa đương thời.

Thân kiếm như cá, dài chừng chiếc đũa, mũi kiếm bẹp, ở giữa dày rộng một chút, mà chỗ chuôi kiếm là một thể với thân kiếm, chỉ khắc ra bộ dáng chuôi kiếm, phù văn điêu khắc trong đó, căn bản là không có kiếm cách những thứ đó.

- Giải thích, kiếm cách là phần chắn giữa chuôi và lưỡi kiếm. Hết giải thích.

Hắn cầm kiếm trong tay, nhìn Tiết Bảo Nhi nói:

"Bạch Hoa thành có ba kiếm thuật, một là đường hoàng, hai là cao tuyệt, ba là huyền diệu, ta lúc ra khỏi thành, phụ thân nói ta chỉ chiếm hai chữ huyền diệu, nhưng đối kiếm cùng tiên tử là đã đủ."

Tiết Bảo Nhi nghe được điều này, vốn ra hai kiếm mà cơn giận hơn tan đi, lại lập tức sinh ra.

Nàng đối với kiếm thuật của mình tự nhiên cũng có vài phần tự tin, cái này không chỉ vì bản thân nàng bình thường cố gắng tu hành, trong đó có một nguyên nhân là kiếm thuật này chính là Lâu Cận Thần truyền thụ.

Ở trong lòng của nàng, kiếm thuật của Lâu Cận Thần bao trùm cùng thế hệ, trong ngoài Giang Châu không ai kiếm thuật có thể cao hơn hắn, cho dù trong kinh thành cũng chưa từng có người như thế.

Nàng bây giờ ở sau khi nghe người này nhìn kiếm thuật của mình, vẫn hạ thấp đi kiếm thuật của mình, vậy không phải hạ thấp mình, mà là đang hạ thấp đi Lâu Cận Thần, cho nên trong lòng nàng phẫn nộ.

Bình Luận (0)
Comment