Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm (Dịch)

Chương 603 - Chương 603: Đấu Kiếm (3)

Chương 603: Đấu kiếm (3) Chương 603: Đấu kiếm (3)

Kiếm cũng đã quay về trên tay nàng, tay phải nàng nắm thân kiếm, trên thân kiếm có hào quang vàng trắng quấn quanh.

"Lĩnh giáo kiếm thuật Bạch Hoa thành." Tiết Bảo Nhi bình tĩnh nói, hai đệ tử của nàng lúc này đã lui ở một bên, cũng không dám đứng ở bên cạnh còn phiền sư phụ cố kỵ.

"Bạch mỗ không dám bôi nhọ danh tiếng kiếm thuật Bạch Hoa thành, lại bởi vì kiếm thuật tu hành không đủ, xuất kiếm không nương tay, Tiết tiên tử bây giờ nhận thua còn kịp..."

Bạch Tú Luân còn chưa nói xong, Tiết Bảo Nhi đã nói: "Mời!"

Bạch Tú Luân thở dài một tiếng, kiếm màu vàng rực rỡ trong tay hướng về bầu trời phía trước.

Hắn tu hành nhiều năm như vậy, từ sau khi vào đệ tam cảnh liền bắt đầu tu tập kiếm, mà đấu kiếm với người ta, hắn học tập được khẩu quyết đầu tiên đó là tiên hạ thủ vi cường.

Mà kiếm thuật thiên hạ đều chú ý một chữ nhanh, bởi vì nhanh, cho nên kẻ tu tập nhiều, rất nhiều pháp thuật mới dâng ý, kiếm của kẻ địch đã đến trước mặt, không thể không tránh né, mà pháp thuật lại sẽ gián đoạn.

Cũng chính là như thế, đương thời kẻ tu tập kiếm thuật càng ngày càng nhiều, chỉ là luyện kiếm thuật lại chia ra cao thấp.

Có một số luyện ra kiếm trầm trọng, tạp chất nhiều, cho nên kiếm quang của họ cũng không thuần túy, đi kiếm càng chậm.

Bởi vậy liền khó diễn sinh ra đủ loại kiếm thuật tuyệt diệu, mà luyện kiếm thuật lại là căn bản của kiếm pháp.

Bạch Tú Luân từ trong kiếm quang của Tiết Bảo Nhi nhìn ra, đó là một thanh kiếm thượng thừa, cho nên hắn không dám có chút nào giữ lại.

Mà kiếm trên tay hắn tên là Toái Kim Trục Phong Kiếm, xem như bí truyền của Bạch Hoa thành, một chiêu kiếm thuật này tên 'Khúc Cao Hòa Quả', kiếm vào trời cao lại hạ xuống, lấy là đường cong, cùng thế rơi xuống.

Mà cái này nhìn như đi đường cong, so với đường thẳng còn nhanh hơn ba phần.

Kiếm nhanh một phần, liền phân sinh tử, huống chi nhanh ba phần, tự nhiên là có ý tứ vô song vô đối, cho nên gọi là 'Khúc Cao Hòa Quả', cũng là nói rõ một thức kiếm pháp này ý tứ đi đường cong, đi hướng chỗ cao, lại có ý khoe khoang.

Kiếm từ chỗ cao mà xuống, như một điểm ánh sáng vàng.

Kiếm nhanh một phần, đấu kiếm với người ta, liền chỉ để ý công, không cần cản kiếm đối phương đến, bởi vì chỉ cần giết đối phương, kiếm của đối phương liền vô lực.

Kiếm nhanh một đường, đó là đường sinh tử.

Kiếm đâm xuống.

Kiếm của Tiết Bảo Nhi mới ra tay, đi nghênh đón trời cao, một mảng hào quang màu bạc trắng chợt dựng lên, nghênh đón ánh vàng từ trên trời rơi xuống.

Trong lòng Bạch Tú Luân thở dài, hắn biết kiếm thuật của Tiết Bảo Nhi tất nhiên không tồi, lại vẫn không phá được một kiếm đơn giản thực dụng, lại huyền diệu ẩn giấu vào trong này của mình.

Kiếm của Tiết Bảo Nhi mới lên, kiếm của Bạch Tú Luân lại đã phân liệt.

Trong những bóng kiếm này chỉ có một thanh là thật, cái khác đều là hư ảnh, nhưng khi kiếm hóa sinh ra bóng dáng, liền khó ngăn trở, bởi vì đối phương tìm không thấy một thanh nào là thật, cái này liền không ngăn được, ngăn không được sẽ chết.

Hắn không cảm thấy Tiết Bảo Nhi có thể ngăn được.

"Đinh!"

Một tiếng vang khẽ, hắn cảm giác thần niệm chấn động.

Kiếm của mình thế mà bị ngăn cản, kiếm của Tiết Bảo Nhi thế mà xuyên qua tầng tầng ảo ảnh, trực tiếp chém ở trên Toái Kim Trục Phong Kiếm của Bạch Tú Luân.

Nàng thế mà không chịu bất cứ kiếm ảnh nào quấy nhiễu.

"Leng keng leng keng..."

Liên tục bảy tiếng vang nhỏ, Minh Ngọc Kiếm liên trảm bảy kiếm đối với Toái Kim Kiếm.

Bạch Tú Luân mỗi một lần muốn tụ niệm phản kích, đều bị kiếm của Tiết Bảo Nhi chém lên thân kiếm, khiến một luồng thần niệm hắn tụ tập tan đi, không thể ngự kiếm phản kích nữa.

Sau bảy lần liên tục, thần niệm hắn bám vào thân kiếm đều phải tan đi.

Ngự kiếm tự nhiên cũng như tung cú đấm, có cái lên xuống, có cái duỗi ra, niệm lực dùng qua rồi, phải giống như hít thở, có một cái chuyển đổi.

Bạch Tú Luân mỗi một lần thần niệm thu lại, lại đều bị công kích.

Những người đứng cách đó không xa chỉ nhìn thấy một mảng hào quang màu vàng chợt lên, tới bầu trời, hạ xuống, sau đó mới nhìn thấy hào quang trong tay Tiết Bảo Nhi lao lên.

Đầu tiên là giao nhau, khẽ vang.

Kiếm ảnh màu vàng tan đi, tiếp theo liền nhìn thấy hào quang màu bạc vờn quanh kiếm quang màu vàng kia không ngừng cắt xuống, như là hạc màu bạc đang mổ chim sẻ vàng.

Sau liên tục bảy lần, hào quang trên thân kiếm màu vàng liền ảm đạm.

Theo đó, một mảng hào quang màu bạc kia vạch ra một mảng hồ quang duyên dáng, phi lạc, ở cùng lúc hạ xuống, cũng huyễn hóa ra tầng tầng kiếm ảnh.

Bạch Tú Luân lòng như tro tàn, một kiếm này hạ xuống, thế mà lại giống với kiếm pháp vừa rồi của hắn.

Kiếm quang chỉ trong nháy mắt, đã chém rụng búi tóc của hắn.

Kiếm của hắn đã rơi trên mặt đất, hắn không ngờ kiếm thuật mình lấy làm tự hào, lại không phải đối thủ của người mình ái mộ.

Bình Luận (0)
Comment