Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm (Dịch)

Chương 604 - Chương 604: Khu Thần Giả (1)

Chương 604: Khu thần giả (1) Chương 604: Khu thần giả (1)

"Thắng bại đã phân, nếu dây dưa nữa, liền thu kiếm của ngươi." Tiết Bảo Nhi nói xong, xoay người đi về phía nhà.

Trong mắt hai đệ tử của nàng tràn đầy sùng kính, cho dù là Ngôn Tê Hà, cũng không cảm thấy Bạch Tú Luân xuất sắc bao nhiêu.

Lúc trước nàng bị gia thế đối phương, cùng với kiếm thuật tự tin hấp dẫn, chỉ cảm thấy sư phụ của mình quá bất cận nhân tình.

Bây giờ lại cảm thấy, sư phụ của mình, thật sự như nguyệt trung tiên tử.

Các nàng từ khi bái sư tới nay, cực ít nhìn thấy Tiết Bảo Nhi ra tay, lúc này thấy, mới biết được thì ra sư phụ vậy mà lợi hại như vậy.

"Vì sao, vì sao, vì sao kiếm của ngươi, mỗi một lần đều nhanh hơn ta? Ở lúc ta tụ niệm phát lực, ngươi đều có thể đủ trước một bước chém ở trên kiếm của ta?"

Bạch Tú Luân có chút không thể tiếp nhận.

Những người kia vốn cho rằng Bạch Tú Luân nhất định sẽ thắng, ai cũng nhìn nhau, trong đó vị nữ tử kia tới trong bụi cỏ giúp hắn nhặt lên cây Toái Kim Trục Phong Kiếm kia.

Kiếm ở trong ánh trăng, chiết xạ ánh sáng vỡ vụn màu vàng, vô cùng đẹp đẽ, lúc kiếm vào tay thế mà không nặng như trong tưởng tượng, ngược lại nhẹ như là gỗ.

Nàng chưa từng chạm vào phi kiếm, không biết phi kiếm nên là thế nào, nhưng một thanh phi kiếm này lại mở ra một ít nhận biết của nàng.

Khi nàng tới bên người Bạch Tú Luân, vẫn nghe được Bạch Tú Luân ở nơi đó khẽ lẩm bẩm: "Vì sao ngươi sẽ nhanh hơn?"

Nữ tử không khỏi nhìn về phía căn nhà trên sườn núi, người và địa phương vốn nàng cũng không để ý, lúc này tỏ ra thần bí, cùng với không thể xâm phạm như vậy.

Chỗ vốn cảm thấy đơn sơ, lúc này lại cảm thấy nơi đó như là bảo địa tu hành.

Thế sự biến thiên.

Thiên hạ hỗn loạn, nhưng trong loạn lại có trật tự.

Vốn lực lượng vương triều đang yếu bớt, các nơi môn phái như nấm mọc sau mưa, các nơi môn phái lấy 'Thần tự' làm điểm khởi đầu, cùng huyện nha và phủ nha hình thành 'khí huyệt' trên cờ vây với nhau.

Mọi người vờn quanh các môn phái, phủ thành, huyện thành kia mà tụ cư.

Trong núi, dòng sông, bờ biển thường có tinh quái lui tới, nếu không có tu sĩ bảo hộ, thường thường sẽ phi thường nguy hiểm.

Chẳng qua, có một số tu sĩ trong núi, cũng sẽ trực tiếp nô dịch tinh quái trong núi để trồng thuốc cho bọn họ, đương nhiên, cũng sẽ lấy công pháp tu hành mà dụ dỗ.

Bên trong Giang Châu thành, trái lại là một mảng náo nhiệt phồn hoa, một vòng tu sĩ mở động phủ mà tu hành trong núi ở ngoại vi thành.

Đương nhiên, các tu sĩ này đại đa số thật ra cũng không mang nơi này coi là chỗ tu hành thật sự, mà là coi nơi này thành một biệt phủ.

Bọn họ ở trong núi chỗ xa hơn, ở nơi yên tĩnh đó mở động phủ, ở trong động phủ lập 'thần tự' nho nhỏ để bản thân tu hành, nhận đệ tử, trồng thuốc, luyện pháp.

Mà ở ngoài thành lại thiết lập biệt phủ, là vì trao đổi với người ta, hoặc ở lúc rèn luyện hồng trần liền tới nơi này ở, hoặc là khi có dược thảo muốn trao đổi với người ta, mang đến trên phường thị nơi đây.

Giang Châu được lợi bởi có Lâu Cận Thần tọa trấn, cho nên an ổn hơn nơi khác, nhưng dưới 'thần tự', vẫn như cũ thường có việc quái dị xảy ra, mà loại quái dị này là khó có thể đoạn tuyệt.

Ngoài Giang Châu thành, trái lại đã xuất hiện một việc lạ.

Bởi vì thường thường có người mơ thấy một cảnh tượng, có một người chăn nuôi đội một cái nón nhọn màu đen, vung vẩy roi chăn dê trong tay, ở trên phố dài, muốn đuổi một đứa nhỏ ra khỏi thành.

Mà đứa nhỏ kia nhìn qua cao lớn, khoẻ mạnh kháu khỉnh, ở dưới roi chăn dê đánh, không rên một tiếng, nhưng chính là không đi, như là một con lừa bướng bỉnh, nhưng nó lại không khóc.

Ngay từ đầu cũng chỉ có một bộ phận nhỏ số người mơ thấy cái này, nhưng về sau lại có càng nhiều người mơ thấy cảnh tượng này.

Hơn nữa mỗi một lần mơ thấy cảnh tượng này, đều sẽ phát hiện thằng bé kia cách cổng thành gần thêm một ít.

Ngay từ đầu có người mơ thấy cảnh tượng này, liền có người đi cổng thành thắp hương, hoặc là ở nhà thắp hương.

Nhiều năm như vậy trôi qua, trong nhà rất nhiều người đã lập điện thờ, trong điện thờ cung phụng chính là 'cự linh' .

Chỉ là hơn nửa tháng qua, đứa nhỏ kia vẫn như cũ bị một người đội nón nhọn màu đen, vung roi chăn dê sắp đuổi tới cửa.

Rất nhiều người nói đây là 'cự linh' cũng bị tà ma bắt đi.

Cũng sớm có tu sĩ, ý đồ tới trong mơ đi tìm một màn này.

Rất nhiều tu sĩ Vũ Hóa đạo đều có thể đi vào giấc mộng, âm hồn nhập mộng này, là một thiên phú đặc thù của Vũ Hóa đạo.

Chỉ là cực ít tu sĩ có thể đạt tới cảnh tượng của mộng cảnh kia.

Vốn mộng cảnh cũng chia cấp bậc, có tầng ngoài, trung tầng, cùng tầng sâu.

Mà đại đa số người nhiều nhất chỉ có thể tới trung tầng, lúc muốn lại tiến vào tầng sâu, sẽ có một trở ngại. Có người nói, hắn cảm giác một mộng cảnh kia chính là một bọt khí, có tính bài xích, nếu muốn đi vào, bọt khí kia sẽ phá đi.

Bình Luận (0)
Comment