Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm (Dịch)

Chương 63 - Chương 63: Quan Chủ Đoạt Đồ (3)

Chương 63: Quan chủ đoạt đồ (3) Chương 63: Quan chủ đoạt đồ (3)

Hai đồng tử sợ tới mức không dám lên tiếng, kiếm trong tay Lâu Cận Thần ở bên ngoài Quan vung lên, càng thêm vui sướng và tùy ý, nhưng mà mỗi một kiếm lại tác động đến Nguyệt Hoa.

Lâu Cận Thần đã không còn sự sợ hãi lúc đầu, hắn phát hiện sơn khí đang chạy tới, uy thế tuy rằng khá thịnh, nhưng lại hỗn loạn mà không ngưng luyện, thủ đoạn của nhóm Hoàng tiên cũng rất thiếu thốn, hắn đối phó với những Hoàng tiên lấy hồn niệm hợp với sơn khí tung phong tấn công này, có thể nói là đã rất nhẹ nhàng.

Mà theo thời gian trôi qua, sơn khí như thủy triều kia, cũng chậm rãi suy yếu.

Trên đỉnh núi có mấy Hoàng tiên mặc quần áp, phát ra mấy tiếng kêu kỳ quái, giống như phẫn nộ, lại giống như thống hận, còn ẩn ẩn mang theo một tia sợ hãi. Mà ở trong rừng, có rất nhiều Hoàng tiên trốn vào gốc cây, hoặc là ở bên trong lá cỏ khe đá, chúng nó đã chết, rõ ràng trên người không có vết thương nào, nhưng từng con từng con lại mất đi ý thức.

Đây là bị kiếm của Lâu Cận Thần chém ra ở trong lòng, thông qua một tia cảm ứng trong bóng tối để chém giết.

Đó là đám Hoàng tiên lúc sau cũng không gọi tên của Lâu Cận Thần nữa, nếu không chắc chắn sẽ chết thêm càng nhiều.

Đúng lúc này, Lâu Cận Thần nghe được một tiếng kêu quái dị, hắn nhìn thấy một con chồn khổng lồ xuất hiện trên bầu trời, hai mắt nó lóe lên ánh sáng, điều này làm cho Lâu Cận Thần giống như là đang nhắm mắt nhìn mặt trời, ánh sáng kia xuyên thấu qua mí mắt, xuyên thẳng vào trong lòng.

Lâu Cận Thần cũng không nghĩ nhiều, cảm giác liên hệ rõ ràng như vậy, trong lòng hắn một kiếm ngưng sinh, chém ra một kiếm về phía con chồn ở trong cảm giác kia.

Kiếm ngâm lạnh thấu xương, theo gió lưu chuyển ở trong hư không, như thể đã truyền khắp một ngọn núi này, truyền tới trong lòng một con Hoàng tiên ở trên đỉnh núi. Mà trên đỉnh núi, có một chồn mặc đồ của người đột nhiên kêu thảm một tiếng, sau đó ngã trên mặt đất.

Lão chồn cầm đầu lập tức phát ra từng tiếng kêu kỳ quái, sau đó lại để một Hoàng tiên khác ôm xác Hoàng tiên bên cạnh rời đi.

Hoàng tiên chưa chết ở trong núi lập tức rút đi như thủy triều, giống như nước biển lúc thủy triều xuống, thường sẽ chừa lại một vài thứ do thủy triều mang đến, chỉ là thứ bọn chúng chừa lại chính là rất nhiều thi thể của Hoàng tiên, và một vài Hoàng tiên đã bị trọng thương.

Trong núi vô cùng yên tĩnh, trăng đã lên giữa trời, yên lặng chiếu xuống một mảnh núi sông yên tĩnh này.

Lâu Cận Thần tay chân bủn rủn cầm kiếm trở lại trong quan, đêm nay khó mà đếm được số lần vung kiếm, kiếm kiếm đều bắt nguồn từ tâm, kiếm kiếm đều chém được kẻ địch, điều này khiến trong lòng hắn vui sướng không thôi, lại cảm thấy kiếm thuật của bản thân đã lên một tầm cao mới, có thể trảm quỷ thần, có thể trảm hư vọng, càng chủ yếu chính là chỉ cần mình cảm ứng được sự tồn tại của đối phương, là có thể chém giết đối phương.

Kiếm thuật này đã có thể nói là chân chính lột xác, đã có thể xưng là tu giả kiếm thuật.

Trở lại bên trong Quan, nhìn thấy hai đồng tử, hắn hỏi hai người cảm thụ như thế nào, hai người lại mím môi không nói lời nào, lúc này, giọng nói của Quan chủ vang lên: "Các ngươi vào trong phòng của ta."

Ba người đi vào trong phòng Quan chủ, sau khi bị Quan chủ mắng một trận, Lâu Cận Thần mới biết mình thiếu chút nữa đã gây ra đại họa.

Đương nhiên, lúc trước hắn nói "Quan chủ cũng có thể không cứu được bọn họ", lại để cho bọn họ lựa chọn, vẫn là một loại rèn luyện ý chí đối với bọn họ, hắn biết Quan chủ nhất định có thể cứu được, chẳng qua lần rèn luyện này có thể chỉ là hắn đơn phương tình nguyện mà thôi.

Nhưng hắn đối với "thông linh" phía sau rõ ràng là nhận thức không đủ, hắn thật không ngờ để cho hai người thông linh mình sẽ khiến bọn họ rơi vào tình cảnh nguy hiểm như vậy.

Thế là lập tức thành khẩn nói xin lỗi với hai người: "Bởi vì kiến thức nông cạn của ta, hai vị sư đệ suýt chút nữa đã gặp phải đại họa, thật sự là xấu hổ, cũng cảm tạ sư phụ đã cứu trợ. Nếu như hai vị sư đệ thật sự bởi vì ta mà chết vào ngày hôm nay, hoặc bởi vì việc này mà không thể tu hành, ta nhất định sẽ hối hận cả đời, càng không còn mặt mũi đi gặp trưởng bối của hai người."

Hắn quả thật sợ hãi đến mức ra một tầng mồ hôi lạnh, cảm giác hưng phấn vừa rồi khi kiếm thuật có chút thành tựu, đã lập tức bị nỗi sợ hãi này thay thế.

"Sư huynh, chúng ta không trách ngươi, thời gian ngươi tu hành cũng ngắn, ắt hẳn cũng không quá rõ ràng những chuyện ở phương diện tu hành, chúng ta làm sao có thể trách ngươi được." Đặng Định nói.

Thương Quy An ở bên cạnh gật đầu, ánh mắt tỏ vẻ: "Ta cũng vậy".

Nhìn thấy dáng vẻ nhận sai của Lâu Cận Thần, trong lòng Quan chủ âm thầm vui sướng nghĩ: "Người trẻ tuổi chung quy quá xúc động, đệ tử của bổn quan, sao có thể cướp đi dễ dàng như vậy được. Có điều, vừa rồi hắn gọi bổn quan là sư phụ, cũng coi như là có thành ý, đợi ta lại truyền thêm mấy đạo pháp quyết, nhất định có thể lấy được sự chân thành của hắn."

Bình Luận (0)
Comment