Hắn còn chưa bắt đầu khuyên can, bên kia Lâu Cận Thần đã mở miệng nói: "Không, ta không phải nói ngươi, mà là nói hai người các ngươi."
Liệt Dương Pháp Vương giận dữ, từ khi hắn tu pháp đến nay, chưa từng có ai nói tướng mạo của mình, phàm là người gặp mình, đều nói mình bởi vì pháp mà sinh dị tướng, chưa từng có ai nói mình khó coi.
"Chỉ nghe Giang Châu Lâu phủ lệnh kiếm sắc, lại chưa từng nghĩ lời nói thế mà như đao, chuyên đả thương điểm yếu của người ta." Liệt Dương Pháp Vương giận dữ nói: "Ta có một kiếm tên Kiêu Dương, từ khi luyện thành đến nay, chưa từng có địch thủ, lúc này đang muốn uống no máu của kiếm tiên."
Hắn nói hùng hồn khí thế, chí khí hào hùng.
Bách Túc đại vương bên cạnh, hai cây rìu to bản cùng binh khí khác trên tay hắn va chạm vang vọng, nói: "Không sai, đúng là như thế."
Lâu Cận Thần lại nhẹ nhàng cười một tiếng, nói: "Đấu kiếm, việc lớn của người ta, đó là tử sinh chi địa, tồn vong chi đạo, không thể không cẩn thận! Các ngươi suy nghĩ kỹ càng chưa?
"Ha ha, đường đường Lâu kiếm tiên uy chấn Càn nam hơn hai mươi năm, thế mà cũng sẽ sợ đấu kiếm sao?" Bách Túc đại vương cười lớn giễu cợt.
"Tốt, nơi sơn dã, quả nhiên đều là hạng người coi nhẹ sinh tử, ta tất không để hai vị thất vọng." Lâu Cận Thần dứt lời liền đưa tay rút kiếm.
Liệt Dương Pháp Vương muốn nói hắn tới trước, đã nghe tới một tiếng kiếm ngân mỏng manh, một vầng sáng màu bạc xẹt qua hư không.
Trong mắt của hắn, động tác của Lâu Cận Thần cũng không tính là nhanh, nhưng lại rất ưu mỹ, từ tư thái ngồi đến rút kiếm đứng lên, hai tay mở ra, tựa như đại bàng giương cánh.
Nhưng, Lâu Cận Thần như chậm thực ra nhanh.
Liệt Dương Pháp Vương một ý niệm câu thông đạo tràng, trong một chớp mắt, trong đạo tràng ánh lửa rực rỡ, mà thân hình Lâu Cận Thần, giống như không chịu nổi áp lực này đột nhiên vỡ ra.
Biến thành hai người, hai người hai kiếm.
Theo đó, đâm ra kiếm.
Một kiếm đâm về Liệt Dương Pháp Vương, một kiếm đâm về Bách Túc đại vương.
Hai kiếm đều cực kì đơn giản, lại cực kỳ huyền diệu.
Liệt Dương Pháp Vương xuất kiếm.
Kiếm của hắn mới ra, tựa như nắng gắt trên không, chặn mọi kẻ địch.
Nhưng một tích tắc Lâu Cận Thần đâm ra lại cực điểm xảo diệu, xuyên thấu Kiêu Dương kiếm quang của hắn, tìm khe hở đâm trúng mi tâm của hắn.
Chỉ một kiếm, trong tích tắc, ý thức của hắn đã sụp đổ, theo đó ngã xuống đất, ý thức sau cùng của hắn là: "Làm sao có thể!"
Kim Dương Tôn Giả kia đang giận dữ, một kiếm đã cắt qua mặt của hắn, đến phần bụng, bị một kiếm chia thành hai nửa, hóa làm khói lửa cuồn cuộn tan đi.
Một bên khác, Bách Túc đại vương múa binh khí pháp khí thành từng vòng sáng, nhưng mà cái bóng của Lâu Cận Thần, như là bướm lượn xuyên hoa, tìm một khe hở đâm vào, điểm ở mi tâm của y, hơi chạm liền đi.
Nhưng Bách Túc đại vương khổng lồ kia, lại ầm ầm ngã xuống đất.
Hoàng Quan Minh đứng ở cửa ra vào quá sợ hãi, vốn bị che tầm mắt, chưa thấy rõ, nhưng sư phụ cùng Bách Túc đại vương ngã xuống đất, lại là thấy rất rõ ràng.
Hắn biết, sư tôn tuyệt đối không dễ chết như vậy, Bách Túc đại vương càng không dễ chết như vậy, vậy mà bọn họ ở sau khi bị đâm một kiếm, liền đều ngã xuống đất bất động.
Hơn nữa, càng quỷ dị hơn là, Lâu Cận Thần kia thế mà còn ngồi ở chỗ đó uống xong một chén rượu, rút kiếm mà lên, đi về phía cửa.
Hoàng Quan Minh kinh ngạc ngây người, chỉ Lâu Cận Thần nói: "Ngươi, ngươi, ngươi..."
"Ngược lại vất vả ngươi rồi." Lâu Cận Thần nói.
Trong lòng Hoàng Quan Minh mừng rỡ, cho rằng mình có cơ hội sống sót, lại nghe được một tiếng kiếm ngân, khóe mắt như nhìn thấy ánh sáng bạc, nhưng Lâu Cận Thần đã đi mấy bước ra ngoài.
"Chuyện gì xảy ra?"
Suy nghĩ của hắn chuyển động, máu trong cổ liền phun ra ngoài, đầu cũng lăn xuống đất, nện đến mặt đất vang rầm rầm.
Lâu Cận Thần ngẩng đầu, nhìn thấy một làn khói đen lao thẳng lên trời, chỉ chớp mắt đã qua phía bên kia núi.
Lâu Cận Thần cũng chưa trực tiếp rời đi, mà là tìm chỗ chứa sách của Tê Lộ sơn này.
Hắn đối với những pháp khí kia của Bách Túc đại vương đánh rơi xuống đất đều không nhặt, ngược lại cảm thấy hứng thú đối với một chút pháp thuật của Tê Lộ sơn này.
Tê Lộ sơn này pháp thuật khác thì thôi, nhưng phương pháp nuôi dưỡng quỷ thần, ngược lại đáng giá nhìn qua.
Hắn tìm tới chỗ chứa sách, nơi đó có một 'quỷ thần' trông coi.
Lâu Cận Thần đi vào, đối phương căn bản cũng chưa phát giác, chỉ là Lâu Cận Thần có thể cảm nhận được trong lòng của y xao động, đại khái là đã có cảm ứng đối với Liệt Dương Pháp Vương chết.
Sau khi Lâu Cận Thần đi vào không bao lâu, bên ngoài liền truyền đến tiếng thét chói tai, sau đó 'quỷ thần' trông giữ phòng chứa sách kia lập tức chạy ra ngoài, chỉ là y sau khi đi ra ngoài một hồi, lại chạy về, tựa như muốn đi lấy sách pháp thuật ở đây, sau đó hắn nhìn thấy một người đang lẳng lặng đứng ở nơi đó đọc sách.