Thế là y quay người bỏ chạy.
Lâu Cận Thần ở nơi đó đọc sách, hết thảy như chưa tỉnh, trừ quỷ thần này đến lại chạy, còn có người đến muốn cầm chút thư tịch bí pháp, nhưng sau khi nhìn thấy Lâu Cận Thần, liền lập tức xoay người chạy.
Cho dù bọn họ không biết Lâu Cận Thần là ai, nhưng lúc này, ngay lập tức nghĩ đến hung nhân kia giết sư phụ cùng đại sư huynh.
Lâu Cận Thần sau khi xem chỗ sách kia, liền biết quỷ thần nuôi ra, thật ra cũng là từ bên trong Hoạn Linh đạo dẫn dắt mà đến.
Thế gian các đạo, đều có thể tham khảo lẫn nhau, chỉ là có một số làm chủ tu, làm căn bản tấn thăng, mà tham khảo chỉ là vì một cái pháp thuật để dùng.
Liệt Dương Pháp Vương kia bản thân là tu sĩ Vũ Hóa đạo, lấy quan tưởng thái dương mà nhập pháp.
Ở về sau lại lấy được một quyển sách Hoạn Linh đạo, thế là liền chia ra một luồng âm thần, đi nuôi dưỡng thành cò trắng cùng Kim Dương Tôn Giả kia.
Đọc những thứ này, Lâu Cận Thần mới hiểu được, vì sao Liệt Dương Pháp Vương này nhìn qua 'hư' như thế.
Lâu Cận Thần cảm thấy y pháp ý tràn đầy, lại như ánh nắng tán loạn.
Thì ra là tâm tư của y dùng nhầm chỗ, nuôi nhiều như vậy, lại không có một cái nào biết đánh, vô duyên vô cớ lãng phí pháp niệm của mình.
Lâu Cận Thần thầm nghĩ.
Hắn là biết, Hoạn Linh đạo nuôi ra mỗi một 'linh', đều là một sự tăng lên đối với thực lực bản thân.
Sau khi lại tiện tay lật xem tâm đắc khác liên quan tới quan tưởng thái dương, điều này lại làm cho hắn phát hiện một ít thứ không giống mình suy đoán.
Đối phương thế mà mang 'thái dương' xem như một thần linh để quan tưởng, đồng thời tế bái, toàn thân tâm đầu nhập như thế, khó trách có thể đạt tới cảnh giới như thế.
Không chỉ có thế, y còn sáng tạo một bộ ca múa, cùng nhạc phổ tế tự 'Thái Dương Thần'.
Lâu Cận Thần sau khi xem hết những thứ này, liền rời đi, không cầm một vật nào đi, cho dù là tính mệnh, cũng chỉ mang đi ba cái mà thôi.
Ra khỏi Tê Lộ sơn này, hắn phát hiện những con cò trắng kia đã kinh hãi bay đi, mặc dù đều do một chút niệm tưởng của Liệt Dương Pháp Vương kia biến thành, nhưng Liệt Dương Pháp Vương cũng tuyệt không có khả năng mượn từng con cò trắng để sống lại.
Bởi vì đám cò trắng này tuyệt không phải chỉ dùng niệm tưởng của Liệt Dương Pháp Vương, còn có hồn niệm cò trắng thật sự.
Những đám cò trắng này ở sau khi Liệt Dương Pháp Vương chết, cũng chưa giải tán, có lẽ sẽ trở thành dã yêu, nhưng những thứ này đều không phải Lâu Cận Thần muốn nghĩ, hắn cũng không thèm để ý.
Hắn lại một lần nữa trở lại bên trong Thiên Kỳ sơn, rất dễ dàng tìm được Thương Quy An tĩnh tọa ở một đỉnh núi bên ngoài.
Hắn hướng sư huynh của mình xin lỗi, nói chưa thể coi chừng 'Lưu Tứ Tương' kia, Lâu Cận Thần khoát tay, nói ra: "Không sao, lại vào tìm xem một chút, tìm không thấy thì thôi."
Thế là hai người đi vào, quả nhiên không tiếp tục tìm được y.
Sau khi Thương Quy An biết sư huynh đã giết kẻ sau màn, trong lòng cũng vui vẻ.
Chẳng qua, Lâu Cận Thần lại nói: "Ta ngược lại cảm thấy, những người này căn bản không phải cùng một bọn, chẳng qua là một chút liên minh lỏng lẻo thôi, một cái Giang Châu to như vậy, không phải mấy người nào đó có thể ăn được."
"Vậy làm sao bây giờ?" Thương Quy An hỏi.
"Cái gì làm sao bây giờ? Lại tìm mấy người để giết, giết đến khi bọn hắn lòng người bàng hoàng, liền tự nhiên không dám có ý đồ với Giang Châu." Lâu Cận Thần nói.
"Thế nhưng, cái này có thể lạm sát kẻ vô tội hay không?" Thương Quy An lo lắng nói: "Nếu dẫn tới cơn giận của số đông? Vậy chẳng lẽ không phải hỏng danh tiếng của sư huynh?"
"Sư huynh có thể có danh tiếng gì tốt, hơn nữa sư huynh ta cũng chưa từng nói muốn lạm sát kẻ vô tội." Lâu Cận Thần nói: "Nếu là có ác ý đối với Giang Châu, như vậy ta nhất định là kẻ đầu tiên bọn hắn muốn đối phó, cho nên chỉ cần ta lộ mặt, bọn hắn chắc hẳn nhất định sẽ nhịn không được ra tay."
Thương Quy An nghe xong, chỉ cảm thấy kế hoạch của sư huynh cực kì đơn giản cùng trực tiếp, đây là dương mưu, nếu như những người kia ngay cả lúc sư huynh một thân một mình, còn không dám động thủ, vậy làm sao có thể nuốt Giang Châu?
Nhưng biện pháp này, một cái tiền đề quan trọng nhất, là lấy thân làm mồi, có thể giết ngược được những con cá lớn ăn mồi kia hay không?
Mấu chốt là ở chính Lâu Cận Thần.
"Sư huynh, như vậy quá nguy hiểm." Thương Quy An nói.
"Ha ha, ngươi cảm thấy nguy hiểm, nhưng ta lại cảm thấy chuyện rất bình thường, sư huynh một kiếm trong tay, có thể giết người, có thể bỏ chạy, nào có nguy hiểm?" Lâu Cận Thần nói.
"Hơn nữa, ngươi không thể đi theo bên cạnh ta." Lâu Cận Thần nói.
Thương Quy An không hỏi vì sao, bởi vì hắn biết, mình đi theo bên người sư huynh, vậy người lập kế hoạch nhất định tính mình ở trong đó, mà sư huynh có thể đi, mình lại không nhất định đi được.