Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm (Dịch)

Chương 647 - Chương 647: Hà Huyễn Chân (1)

Chương 647: Hà Huyễn Chân (1) Chương 647: Hà Huyễn Chân (1)

Dưới cổng thành, đã có rất nhiều người đang xếp hàng vào thành, mà Lâu Cận Thần cưỡi ngựa tới gần, cũng hấp dẫn một ít người nhìn lại, bởi vì khí chất của hắn rất tốt, khó tránh khỏi có chút người nhìn thêm vài lần.

Đúng lúc này, hắn thấy được tiểu cô nương đêm qua, thế mà chen chúc ở trong đám người cùng nhau vào thành, mà nữ tử lúc ấy dẫn theo nàng chạy trốn đã không thấy nữa.

Lâu Cận Thần ngồi ở trên ngựa, ở chỗ cao, nhìn thấy tiểu cô nương kia theo đám người đi vào trong, mà khi Lâu Cận Thần nhìn thấy nàng, nàng tựa như cũng có cảm ứng, quay đầu nhìn, nhưng bởi vì thấp bé, lại không nhìn thấy Lâu Cận Thần.

Mà lúc này, Lâu Cận Thần nhìn thấy có người theo dõi tiểu cô nương kia.

Những kẻ đó hẳn là bọn buôn người.

Chẳng qua, tiểu cô nương kia tựa như cũng phát hiện, trong mắt tràn đầy cảnh giác, thân thể như là cá bắt đầu chui qua ở trong đám người, vậy mà trong chốc lát đã biến mất.

Lâu Cận Thần bởi vì bị người khác che chắn, chỉ biết tiểu cô nương đã vào thành.

Hắn xuống ngựa, theo đám người đi vào cổng thành, có binh sĩ thành vệ phụ trách thu thuế vào thành.

Nhưng không có ai tìm hắn thu, như là căn bản chưa nhìn thấy hắn.

Lâu Cận Thần chỉ cần vừa đi vào trong đám người, liền tự nhiên bị xem nhẹ.

Hắn sau khi vào thành, Lâu Cận Thần mới phát hiện, mình quên hỏi tên họ 'con rể độc ác' kia, quên hỏi đối phương ở nơi nào.

Nghĩ bây giờ trở về hỏi, nhưng hôm qua lúc mình lên ngựa, bộ dáng quần áo tan nát hết, nhất định sẽ bị đám tiểu tinh quái kia chê cười, liền quyết định tự mình tìm một chút, cũng may Mộng Trạch thành này không lớn.

Nếu là y ở trong thành, vậy nhất định có thể tìm được, bởi vì Lâu Cận Thần nhớ rõ khí tức của 'xã trưởng' kia, đã là con gái của gã, vậy nhất định là đồng nguyên.

Vì thế hắn bắt đầu di chuyển ở trong thành, chỉ thấy thân thể hắn đi ở trong dòng người, ở một chỗ đầu đường đột nhiên phân liệt ra một cái bóng, cái bóng đó từ hư đến chân thật, sau đó đi vào một ngã rẽ khác.

Trên đường có người, lại chưa ai phát hiện hắn.

Pháp thuật này của hắn, từ trong ý niệm của bản thân, lại kéo ra một chính mình, lấy bản thân làm nguyên hình, đây là bản lãnh của Ngự Ma đạo, chẳng qua, hắn hóa ra không phải ma, mà là bản thân.

Đây cũng chính là pháp thuật lúc ấy hắn ở Tê Lộ sơn, một kiếm mà chia ra giết hai người, tên là Ngự Ma Phân Thân, hắn lấy hai chữ Ngự Ma, xem như kỷ niệm nho nhỏ pháp thuật này là từ trong Ngự Ma Đạo Kinh ngộ ra.

Những phân thân này di chuyển ở trong thành, rốt cuộc, trong đó có một phân thân dừng bước, ở trong ngõ phía sau một tòa phủ đệ, hắn dừng bước.

Vì thế, chẳng bao lâu, thân thể hắn bắt đầu tán loạn, mà đầu ngõ này hình thành bộ khung, giống như cấu thành một cái cửa.

Cảnh tượng vốn liên thông bên ngoài, như là liên thông một cái thần bí chưa biết nào đó.

Một người từ trong bóng tối thần bí kia bước ra, dừng ở trong ngõ, chính là Lâu Cận Thần.

Hắn vừa xuất hiện, liền ngửi thấy hương thuốc nồng đậm trong nhà kia phía trước, nhưng càng làm hắn bất ngờ là, hắn nhìn thấy trong góc của ngõ này, đang có một người nhìn lén mình.

Nếu không phải đối phương nhìn lén, hắn còn không thể phát hiện.

Bởi vì trên thân đối phương mặc một món áo khoác phép có thể che giấu khí tức, hơn nữa ẩn độn.

Mà người này chính là tiểu cô nương kia.

Nàng lúc này, trên mặt đã có mấy vết bẩn, dính bùn, nhưng mắt vẫn còn sáng ngời.

"Thúc thúc, ngươi là tới tìm ta sao?" Cô bé vui vẻ hỏi, vừa hỏi, còn vừa chạy tới, ánh sáng hưng phấn trong mắt kia, khiến Lâu Cận Thần cũng xấu hổ nói không phải.

Nhưng hắn quả thật không phải.

"Một mình ngươi sao lại ở chỗ này?" Lâu Cận Thần hỏi.

"Dì Tân bảo ta đến trong thành, nàng nói sẽ đến tìm ta." Tiểu cô nương nói.

"Ta nhìn thấy có rất nhiều nhân đang tìm ngươi." Lâu Cận Thần nói.

"Ta không sợ bọn họ, bọn họ không tìm thấy ta." Tiểu cô nương nói.

"Bọn họ vì sao tìm ngươi thế?" Lâu Cận Thần ngồi xổm xuống, hỏi.

Tiểu cô nương lắc lắc đầu.

Lâu Cận Thần đánh giá đối phương, trực giác của hắn nói cho hắn cô bé này không đơn giản, nhưng nơi nào không đơn giản, lại nhất thời không thể nói rõ được, rõ ràng là nhục thể phàm thai, lại như là chất ngọc, cực kỳ tinh thuần.

"Nhiều người như vậy tìm ngươi, ngươi vì sao đi ra?" Lâu Cận Thần hỏi.

"Thúc thúc không phải tới tìm ta sao?" Tiểu cô nương lại một lần nữa hỏi.

"Vì sao hỏi như vậy?" Lâu Cận Thần hỏi.

"Bởi vì ta từng gặp thúc thúc nha, chúng ta vốn chính là muốn tìm thúc thúc!" Tiểu cô nương nghiêm túc giải thích.

"Ngươi từng thấy ta ở nơi nào?" Lâu Cận Thần nói.

"Lúc ta ngủ." Tiểu cô nương đắc ý nói, trên mặt của nàng vẫn có vết bẩn, Lâu Cận Thần không biết điều nàng nói là thật hay giả.

"Trong mơ sao?" Lâu Cận Thần lại một lần nữa truy hỏi.

"Đúng thế, ta nhìn thấy thúc thúc lấy ngõ làm cửa, từ trong hư vô đi ra." Tiểu cô nương nói.

Bình Luận (0)
Comment