Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm (Dịch)

Chương 649 - Chương 649: Hà Huyễn Chân (3)

Chương 649: Hà Huyễn Chân (3) Chương 649: Hà Huyễn Chân (3)

"Con mới được thân thể này, khó tránh khỏi có chút thần hồn bất ổn..." 'Tiểu Mỹ' nói tới đây, đột nhiên nói: "Ngươi, ngươi không phải phụ thân của ta."

"Ngươi, rốt cuộc là ai?" Thanh âm 'Tiểu Mỹ' đột nhiên lạnh đi, nhưng Lâu Cận Thần vẫn cảm nhận được nàng kinh hoảng.

Lâu Cận Thần trong thời gian ngắn không biết làm thế nào mới tốt, vốn cho rằng là một tiểu sâm tinh bị nhân loại lừa đến thành thân, sau đó bị ăn.

Kết quả lại là tiểu sâm tinh vì làm nhân loại, thành thân với nhân loại, sau đó nhân cơ hội chiếm cứ thân thể nhân loại.

Vì thế Lâu Cận Thần chậm rãi lui ra, bởi vì hắn biết, sâm tinh này nghĩ sự việc quá mức lý tưởng rồi.

Nàng cho rằng mình có thể an ổn chiếm cứ được thân thể nhân loại, đó là quá ngây thơ rồi.

Hắn chưa đi giết nàng, mà là rời khỏi.

Ở lúc rời khỏi, hắn đã nhìn thấy tiền viện có đạo nhân vào trong tòa phủ đệ này, mà người dẫn đường càng vẻ mặt khẩn trương, hắn còn phát hiện, hạ nhân trong phủ này sớm đã lặng lẽ bao vây bên này.

Tiểu cô nương kia được Lâu Cận Thần dẫn theo, thấy được Lâu Cận Thần thi triển huyễn pháp chi thuật, cũng nghe được bọn họ đối thoại, nhưng nàng chưa nói một tiếng nào.

Lâu Cận Thần trực tiếp đưa nàng tới một tửu lâu, ở trong quá trình đợi đồ ăn, hai người vẫn như cũ im lặng không nói một lời.

"Ngươi là người nào? Có thể nói với ta một chút không?" Lâu Cận Thần hỏi.

Tiểu cô nương tựa như tâm tình không quá tốt, cúi đầu nói: "Ta tên Hà Huyễn Chân."

"Hà Huyễn Chân?" Lâu Cận Thần nghe cái tên này, lại không biết vì sao nghĩ tới 'Vi hà huyễn hóa thành chân', tức là Vì sao biến ảo thành thật. Một lời giải thích như vậy.

"Mọi người đều nói ta là người không lành!" Hà Huyễn Chân nói.

"Bọn họ vì sao bắt ngươi?" Lâu Cận Thần lại hỏi.

"Ta không biết, có thể bởi vì, ta là một nghiệp chướng đi." Hà Huyễn Chân nói.

Lâu Cận Thần nhìn tiểu cô nương hồng hào trắng trẻo ngồi trước mặt, rất khó tin tưởng có người sẽ coi nàng là nghiệp chướng.

"Trước đó ngươi nói nằm mơ thấy ta, là thật?" Lâu Cận Thần hỏi.

Tiểu cô nương vội vàng gật gật đầu, sau khi ngẩng đầu, Lâu Cận Thần phát hiện trong mắt của nàng thế mà có nước mắt.

Vừa rồi nàng ở lúc trả lời Lâu Cận Thần, thì ra trong lòng rất khó chịu, xem ra nàng rất không thích người khác nói nàng là nghiệp chướng.

"Vậy ngươi ban đầu là muốn đi đâu?" Lâu Cận Thần hỏi.

"Chúng ta vốn muốn đi Đông Châu." Hà Huyễn Chân nói.

"Đông Châu?" Lâu Cận Thần nhíu mày: "Đi Đông Châu làm cái gì?"

"Bởi vì chúng ta muốn đi tìm thúc thúc ngươi!" Hà Huyễn Chân nghiêm túc nói.

"Tìm ta? Cũng không nên nói giỡn nha, nói chuyện hẳn hoi nào." Lâu Cận Thần nói.

"Ta không nói giỡn, là Bạch Dã Kiếm sư thúc bảo ta đi Đông Châu, hắn nói nếu ta đi nơi đó, nhất định sẽ không có ai mắng ta nữa." Hà Huyễn Chân nói.

Bạch Dã Kiếm, đương gia thứ tư trong thất nghĩa Hắc Phong trại, tự phong danh hiệu Tuyệt Thế Kiếm Thần.

Trong lòng Lâu Cận Thần bị xúc động một phen, tiểu cô nương thì cúi đầu cạy móng tay.

"Ngươi nói đều là thật?" Lâu Cận Thần lại một lần nữa hỏi ra lời như vậy.

"Ngươi cũng không tin ta sao?" Trong mắt Hà Huyễn Chân chứa đầy nước mắt hỏi.

"Không, là ngươi làm ta chấn động." Lâu Cận Thần là thật sự bị chấn động, đã rất nhiều năm chưa có việc gì khiến hắn chấn kinh, mà bây giờ việc này lại khiến hắn không thể phán đoán tất cả cái này là thật hay giả.

Nếu là thật, vậy không khỏi cũng quá trùng hợp rồi, trùng hợp đến mức tất cả như là giả.

Mà nếu là giả, vậy thì quá đáng sợ rồi, hắn đến nơi đây, ngay cả tên họ của mình cũng chưa từng báo ra ngoài, sao có khả năng sẽ có người biết mình đến từ Đông Châu, lại có ai biết mình là ai chứ?

Tiếp đó chính là có một khả năng.

Vừa rồi nàng nói mọi người đều gọi nàng nghiệp chướng, có lẽ, nàng quả thật là có nhân tố quan trọng của 'nghiệp chướng'.

"Cũng chính là nói, các ngươi vốn muốn đi Đông Châu, nhưng ngươi mơ thấy ta sẽ xuất hiện ở nơi này, cho nên ngươi liền tới nơi này chờ ta, phải không?" Lâu Cận Thần hỏi.

Tiểu cô nương nhanh chóng gật đầu, tóc nàng rất đen, thả xõa ra, trán là để tóc mái ngang lông mày, mặt trứng ngỗng, rất xinh xắn.

Lâu Cận Thần lại một lần nữa hít sâu một hơi.

Lúc này, có rượu và đồ ăn đưa lên, cũng có gạo nếp nắm hắn chuyên môn gọi cho trẻ con.

"Ăn trước đi!" Lâu Cận Thần nói.

Hắn rót cho bản thân một chén rượu, để cho đỡ chấn động.

Sau khi liên tục uống ba chén rượu, Lâu Cận Thần đột nhiên mở miệng hỏi: "Cha mẹ ngươi rốt cuộc là ai?"

"Ta không có phụ thân." Hà Huyễn Chân nói.

Con ngươi sao có thể không có phụ thân, nếu không có, vậy chỉ có thể là trẻ con không biết mà thôi.

"Vậy mẫu thân ngươi là ai?" Lâu Cận Thần hỏi.

Tiểu cô nương lúc này lại nhìn nhìn người xung quanh, nói: "Mẫu thân chính là mẫu thân, thúc thúc, mẹ ta rất đẹp, ngươi làm phụ thân của ta được không."

"Cái này không thể được, nữ nhân kia hôm qua dẫn theo ngươi không phải mẫu thân của ngươi sao?" Lâu Cận Thần hỏi.

Bình Luận (0)
Comment