Gần đây hắn gầy đi rất nhiều, khuôn mặt tuy vẫn tròn, nhưng trên người quả thật không có bao nhiêu thịt.
Nói thật, Lâu Cận Thần vẫn tương đối lo lắng cho hắn.
Ba người ra khỏi Hỏa Linh Quan, xuống sườn núi, một đường đi về phía Tù Thủy Thành.
Bộ khoái kia cũng rất trẻ tuổi, thậm chí có thể chỉ có mười bảy mười tám tuổi, bộ quần áo bộ khoái trên người mới tinh, bên hông đeo thắt lưng, nhưng thân hình nhìn qua rất rắn chắc, thắt lưng hơi cong, giống như một con vượn đi về phía trước, trong hai mắt lộ ra tinh quang, bước chân rất lớn.
"Hà Phương ca, rốt cuộc là đã gặp phải vụ án gì, phụ thân bảo huynh đến Hỏa Linh Quan mời sư phụ hả?"
Trong nhà Đặng Định làm bộ đầu nhiều năm, Đặng Định cũng rất quen thuộc với các bộ khoái.
"Các ngươi còn nhớ vị tiêu sư đi âm tiêu lúc trước đi ra từ Mã Đầu Pha không?"
"Tiêu sư kia làm sao vậy?" Đặng Định kinh ngạc hỏi.
"Mọi người trong thôn của hắn đều biến mất." Hà Phương nói.
"Cả một thôn sao? Tại sao lại đột nhiên biến mất nhỉ?" Đặng Định là con cháu của thế gia bộ đầu, biết đây nhất định là một vụ án lớn.
"Bộ đầu suy đoán có liên quan đến tiêu sư kia." Hà Phương nói.
Lâu Cận Thần thật ra đã nghi hoặc từ lâu, biết bao nhiêu người đi vào đều chết sạch, vì sao tiêu sư kia lại có thể trốn ra.
Lúc ấy nghe được là, người kia trùng hợp được Lỗ Đại tiên sinh cứu, bởi vì lúc ấy tất cả mọi người không rõ tình huống trong Mã Đầu Pha, lại cho rằng Lỗ Đại tiên sinh từng trấn phong thôn trang kia, cho nên Lỗ Đại tiên sinh có thể đưa một người ra ngoài là chuyện rất bình thường.
Nhưng Lâu Cận Thần đã đi vào nơi đó nên hắn biết, những người đó không ngăn cản được con mắt kia sinh trưởng trong thân thể, có chạy được ra ngoài thì cũng vô dụng, thậm chí có thể nói chạy ra ngoài chính là mang theo "con mắt" đi ra ngoài.
"Sau khi người này rời khỏi Mã Đầu Pha, đã có ai nhìn thấy hắn chưa?" Lâu Cận Thần hỏi.
"Không biết." Hà Phương mượn cơ hội trả lời để đánh giá vị cao nhân mới nổi gần đây một lần nữa. Hắn có một chút tò mò, dù sao tuổi tác không lớn, nhưng đã làm ra vài chuyện lớn. Trong Mã Đầu Pha, hắn chính là người duy nhất đi vào rồi lại toàn thân trở ra, mà mấy người có danh vọng mấy chục năm ở trong Tù Thủy Thành kia, lại đều chết ở trong đó.
Bộ đầu cũng dặn dò, nếu Hỏa Linh Quan chủ không tới được, thì nhất định phải mời vị Lâu đạo trưởng này tới.
Lâu Cận Thần mặc một bộ quần áo võ sĩ màu đen, ống tay áo, cổ áo được buộc chặt, còn tóc thì không thể nào buộc hết lên được nên cứ bị che khuất tầm mắt, điều này khiến cho hắn phải suy nghĩ xem là nên để lại, hay là cắt ngắn đi, tóc chỉ dài khoảng 1 tấc mới là bộ dáng mà hắn thích.
Dáng người của hắn tương đối cao, kiếm trong tay lại là do hắn đặt làm theo yêu cầu, dài hơn một chút so với kiếm của người bình thường, mặc dù lưỡi kiếm khá mỏng, nhưng rắn chắc, còn tương đối nặng, lúc này được hắn khoác ở trên vai, ngược gió ngược nắng mà đi, đúng là có vài phần ngang ngạnh, không bị gò bó.
Trước kia tuy rằng hắn tập kiếm nhiều năm, nhưng cũng khó thay đổi được khí chất thư sinh, dù sao cũng đọc sách học thuộc thơ nhiều năm, mà hiện tại trải qua mấy phen sinh tử, tinh thần lột xác thăng hoa. Những phẩm chất được hình thành nhờ luyện kiếm và học tập trong người đã được ngưng tụ lại thành một, lại được mài giũa bởi những biến cố trần thế, thế nhưng trở nên vô cùng rạng rỡ, toàn bộ con người cũng trở nên tươi sáng hơn.
"Đã có người đi thăm dò thôn kia chưa?" Đặng Định hỏi.
"Có, trong thôn Đô Ngôn không có một bóng người, nhưng mà ở cửa sổ của các nhà, còn có đầu giường, rất nhiều chỗ đều vẽ mấy con mắt quỷ dị." Hà Phương nói.
Đặng Định lại hỏi một ít tình huống, ví như hiện tại đã có bao nhiêu người đi tới thôn đó để thăm dò, phụ thân hắn là Đặng bộ đầu có phải cũng ở nơi đó hay không. Hơn nữa ngoại trừ mời sư huynh đến, thì còn mời người nào nữa không. Đó là vì hắn muốn chứng tỏ mình đã quen thuộc với quá trình điều tra những vụ án kỳ lạ này, cũng là vì để cho Lâu Cận Thần có thể hiểu rõ được tình huống.
Bộ đầu vẫn đang tổ chức nhân thủ cùng tới đó thăm dò, cho nên ba người trực tiếp đi tới Đặng phủ, mà Hà Phương thì sẽ đi tới nha môn.
Về tới Đặng phủ, Đặng Định và mẫu thân hắn tất nhiên sẽ gần gũi một chút, nhưng Đặng phu nhân là một người hiền thục tri lễ, tất nhiên cũng sẽ không lạnh nhạt Lâu Cận Thần. Hơn nữa sau khi biết Lâu Cận Thần đã được nhận định là sư huynh, càng nhắc nhở Đặng Định nhất định phải tôn kính Lâu Cận Thần.
Sau khi ăn cơm trưa xong ở Đặng phủ thì Hà Phương lại đến, cũng tiện thể nói là bộ đầu đã tới thôn Từ Khanh trước.
Thôn tên Từ Khanh, là bởi vì địa hình ở nơi này giống như một chiếc hố, người trong đó lại đều mang họ Từ. Đặng Định vẫn hô muốn đi, nhưng Đặng phu nhân không cho, cuối cùng dưới ánh mắt ôn nhu của Đặng phu nhân, hắn chỉ có thể ở lại trong nhà.