Một thế giới giống như một bức tranh tĩnh với những lỗ thủng hiện ra trong mắt hắn, và trong tai cũng xuất hiện thanh âm.
Đây là một doanh địa ồn ào náo nhiệt, một vài người gọt gỗ đóng cọc đất, một vài người thì chuyển đồ xuống từ trên lưng ngựa, còn có một vài người thì đang nhìn về phía thôn trang đằng xa.
Đặng đại nhân cũng ở trong số đó.
Hà Phương bên cạnh Lâu Cận Thần lập tức trợn mắt há hốc mồm, vừa rồi trong một cái nháy mắt kia, hắn giống như thấy được hư không thiêu đốt, mở ra từ một chảo lửa lớn, lộ ra hư không.
Hắn đương nhiên không biết, Lâu Cận Thần quan tưởng mặt trời ở hai mắt là có thể phá được huyễn pháp, lúc trước khi ở Mã Đầu Pha, hắn quan tưởng mặt trăng ở trong mắt, cũng có thể phá được huyễn pháp, chỉ là so với lúc này thì lại có chút khác biệt.
Lúc ấy hắn có thể khiến bản thân không bị huyễn pháp mê hoặc, mà bây giờ thì đã có thể trực tiếp phá tan huyễn pháp này.
"Đây là thật sao?" Hà Phương chần chừ không dám đi vào, hỏi Lâu Cận Thần.
Lâu Cận Thần lại ngẩng đầu nhìn bầu trời, mặt trời rực rỡ, hắn cảm thấy rất nóng, mà về câu hỏi của Hà Phương, thật ra hắn có thể xác định, bởi vì ánh mắt của những người này đã khiến hắn cảm nhận được sự chân thật.
Đối với người có linh giác nhạy cảm như hắn mà nói, những ánh mắt này giống như là có trọng lượng, lúc nó dừng lại ở trên người mình, có thể rõ ràng cảm giác được.
Lâu Cận Thần nghe được trong số bọn họ có người nói: "Sao không thấy bọn họ tới gần, tự nhiên lại xuất hiện một cách bất thình lình."
"Đúng vậy, ai cũng dùng pháp thuật ẩn núp gì đó." Có người nói.
Lâu Cận Thần tới gần, bọn họ không bàn luận nữa, có người hô tên Hà Phương.
Sắc mặt của Hà Phương lại nghẹn đến mức đỏ bừng, hắn không biết có nên đáp lại hay không. Chẳng qua trong gia học của hắn, ở những nơi quỷ dị, đột nhiên bị người ta gọi tên thì tuyệt đối không thể đáp lại.
Hắn không biết những người này đến tột cùng có phải là những người đồng nghiệp mà mình biết hay không.
Lâu Cận Thần nhìn thấy một màn như vậy, nhưng hắn cũng không nói gì, vừa rồi trông thấy Hà Phương có ý thoái lui, điều này làm cho Lâu Cận Thần cảm thấy rất không vui.
Hắn đi về phía Đặng bộ đầu, Đặng bộ đầu cũng nhìn thấy hắn. Lâu Cận Thần cảm thấy Đặng bộ đầu có thể còn không biết chuyện vừa rồi mình đã biến mất.
Lập tức kể lại toàn bộ chuyện vừa mới xảy ra cho hắn biết.
Bên cạnh Đặng bộ đầu cũng có mấy người, đều là tu sĩ trong Tù Thủy Thành, bọn họ nghe xong trên mặt lộ ra vẻ kinh nghi. Bọn họ không quá tin tưởng Lâu Cận Thần, bởi vì bọn họ một chút cảm giác cũng không có.
"Sau khi chúng ta tới đây, không hề cảm thấy khó chịu ở đâu, cũng không thấy bất kỳ chỗ quỷ dị nào." Một tu sĩ trung niên bên cạnh nói.
Lâu Cận Thần lại nhìn những người khác, phát hiện bọn họ cũng bày ra dáng không tin, Lâu Cận Thần cũng không nói gì nữa, Đặng bộ đầu thì cau mày, hắn không phải không tin, mà là cảm thấy lần này có thể thật sự đã gặp phải "Quỷ thần dịch".
Nếu thật sự là như thế, như vậy đám người bọn họ rất có thể đã bị lây nhiễm.
"Vậy rốt cuộc là nguyên nhân gì khiến chúng ta không nhìn thấy?" Đặng bộ đầu hỏi.
Lâu Cận Thần lắc đầu, trong lòng hắn cũng đang suy nghĩ.
Dù sao dưới góc nhìn của hắn, có rất nhiều thứ mà mắt thường không thể nhìn thấy được, đơn giản nhất chính là dùng thứ gì đó để che giấu bản thân, vậy thì người khác sẽ không nhìn thấy mình được nữa, đây là che giấu, đương nhiên người khác cũng có thể đoán ra được chỉ là lớp vỏ bọc bên ngoài.
Còn có một loại chính là rõ ràng nhìn thấy được, nhưng mình lại không biết là mình nhìn thấy được, đây là không để ý, nhưng cũng là một loại che giấu.
Lâu Cận Thần nghĩ đến quyển sách lấy được từ chỗ Quan chủ, có một quyển trong "Du ký kiến văn lục" viết: "Dư may mắn gặp được một người tu pháp, hắn hái lông chim, chế thành y phục, mặc nó đi tới đi lui giữa núi rừng. Gặp thợ săn và người hái thuốc, thì hiện thân lướt qua ngọn cây và sơn cốc, dư đã hỏi chuyện này là sao? Người đó lại nói chỉ muốn bọn họ nói truyền tai nha, ngọn núi này có một loài chim lớn giống con người, chim có thể bay lên bầu trời, cho nên ta thật sự có thể bay lên bầu trời."
"Dư chưa từng thấy qua pháp thuật nào như thế, bèn hỏi hắn phương pháp tu luyện, ban đầu người đó không chịu nói, sau đó dư đã hứa sẽ truyền bá tán dương hắn. Bấy giờ người đó mới nói bản thân tu phương pháp thần biến, chính là sự sáng tạo kết hợp giũa pháp thuật hai phái Bí Thực và Tế Thần."
Lâu Cận Thần nghĩ đến điều này, không nhịn được mà phỏng đoán có lẽ nào nơi đây cũng là do một loại pháp thuật của một vị tu sĩ nào đó hay không, bởi vì trong quyển sách "Du ký kiến văn lục" kia, có lời bình của tác giả, nói: "Dư mới biết phái Tế Thần có một phương pháp, nó giống như hoa trong gương, trăng trong nước, yêu cầu thế nhân phải bồi dưỡng ra, nhưng cho dù có thành công, cũng không biết pháp khởi đầu từ đâu, và thuật từ đâu tới."